Ngừng một chút, Kurokawa Koro cười và nói tiếp: "Một khi có được công thức này, nhà Kurokawa của anh có thể lợi dụng nó để kiếm được một khối tài sản kếch xù. Khi đó, chắc chắn có thể cho em một cuộc sống xa hoa hơn, có địa vị cao hơn và nhiều quyền lợi hơn bây giờ.”
Hàn An Nguyệt nghe xong, hiển nhiên tỏ ra đầy khát khao, mong đợi.
“Cho nên, công thức này là mấu chốt quyết định, không được phép có sai sót!” Kurokawa Koro kiên quyết.
Tất nhiên Kurokawa Koro biết công thức này quan trọng như thế nào!
Lúc này, cánh cửa phòng mở ra. Lưu Thân và Lâm Thiên lần lượt bước vào.
"Tổng giám đốc Lưu đến rồi! Xin chào, xin chào!"
Nhìn thấy Lưu Thân, Kurokawa Koro lập tức bước tới chào anh ta với nụ cười niềm nở.
Đang lúc bắt tay với Lưu Thân, thì Kurokawa Koro nhìn ngay thấy Lâm Thiên.
"Nhóc con này! Sao... sao cậu lại ở đây?"
Kurokawa Koro ngạc nhiên nhìn Lâm Thiên.
Dĩ nhiên anh ta không ngờ lại gặp Lâm Thiên ở đây, và càng không ngờ rằng Lâm Thiên sẽ xuất hiện cùng Lưu Thân!
Sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, mặt anh ta hằm hằm, do ngày hôm qua bị Lâm Thiên làm cho mất mặt nên anh ta rất không vui.
Ngay cả Hàn An Nguyệt khi nhìn thấy Lâm Thiên cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc và bực bội.
"Giới thiệu với anh Kurokawa Koro, đây là bạn tôi, sao thế? Hai người quen nhau à?" Lưu Thân giả vờ như không biết.
“Hóa ra là bạn của anh Lưu, à, đúng là tôi và anh ta.. có quen biết.” Kurokawa Koro gật đầu.
“Anh Kurokawa Koro, tôi thực sự không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau.” Lâm Thiên tươi cười.
Mặc dù sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, Kurokawa Koro rất khó chịu, thậm chí còn muốn lên tiếng hạ nhục Lâm Thiên.
Nhưng sau khi nghĩ đến tầm quan trọng nhiệm vụ ngày hôm nay, anh ta chỉ có thể nén cơn giận của mình lại trước đã.
Đồng thời, Kurokawa Koro cũng lấy làm khó hiểu, anh ta cho rằng Lâm Thiên là một gã quê mùa, làm sao có thể quen biết được với Lưu Thân?
Lâm Thiên và Lưu Thân ngồi xuống.
“Anh Kurokawa Koro, không biết anh hẹn tôi đến là có việc gì?” Lưu Thân hỏi thẳng.
“Tổng giám đốc Lưu, dung dịch nước thần tiên dạng uống do tập đoàn Vân Thiên của anh nghiên cứu và sản xuất thực sự là một loại nước thần!” Kurokawa Koro không ngớt lời khen tặng.
Hàn An Nguyệt cũng lập tức hùa theo: "Koro đã cho tôi nếm thử loại nước thần này. Thật sự rất kinh ngạc. Tôi không thể tưởng tượng được làm thế nào mà công ty của anh lại nghiên cứu ra được loại thuốc thần kỳ như vậy."
“Tất cả là công lao của chủ tịch Lâm chúng tôi, anh ấy đã tự mình nghiên cứu ra.” Lưu Thân cười đáp.
“Danh tiếng vang dội của ông Lâm thì tôi đã được biết đến từ lâu, nhưng không ngờ là loại thuốc này lại do chính ông Lâm nghiên cứu ra. Ông Lâm giỏi thật!” Kurokawa Koro giơ ngón tay cái lên.
Han An Nguyệt chắp tay trước ngực, ra vẻ rất háo hức mong chờ:
"Ông Lâm ấy xứng danh là người nổi tiếng nhất Hà Nội hiện giờ, đúng là một người tài năng. Tôi thực sự rất mong chờ đến lúc có thể tận mắt chứng kiến ông Lâm tiếng tăm lẫy lừng này, không biết trông ông ấy như thế nào."
Lưu Thân nghe xong không khỏi che miệng cười, anh ta rất muốn nói rằng ông Lâm đang ngồi ở ngay bên cạnh đây.
Nhưng Lưu Thân cũng biết hiện tại không thể để lộ thân phận của Lâm Thiên với Kurokawa Koro.
Lưu Thân nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi cười bảo:
"Tôi cũng rất ngưỡng mộ chủ tịch của mình, nhưng ... anh Kurokawa Koro tìm tôi chắc không phải chỉ để ca ngợi ông Lâm thôi đâu, phải không?"
“Đương nhiên là không rôi, tôi tìm tổng giám đốc Lưu vì có một việc rất tốt.” Kurokawa Koro cười nói.
"Việc rất tốt? anh Kurokawa Koro và tôi chưa từng quen biết. Không rõ anh có việc tốt gì mà lại tìm đến tôi?" Lưu Thân cười nói.
"Tổng giám đốc Lưu ạ, mặc dù Tập đoàn Vân Thiên tiền vào như nước, nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ là nhân viên đi làm thuê, lại còn là người ngoài, không có quan hệ thân bằng cố hữu gì với ông Lâm, tôi nghĩ chắc tổng giám đốc Lưu cũng chỉ kiếm được có giới hạn thôi nhỉ?”
Lưu Thân cười nói: "Anh Kurokawa Koro Koro đừng vòng vo nữa, cứ nói thẳng ra đi."
"Vậy thì tôi xin được nói thẳng. Tôi đã chuẩn bị 10 nghìn tỷ để biếu anh Lưu Thân. Anh Lưu Thân chỉ cần tìm cách giúp tôi có được công thức của dung dịch nước thần tiên dạng uống. Sau khi xong việc, tôi sẽ biếu thêm 10 nghìn tỷ nữa! Cho dù Vân Thiên trả anh mức lương 350 tỷ một năm thì đó cũng là thu nhập của anh trong 60 năm rồi."
Kurokawa Koro vừa nói vừa rút thẻ ngân hàng đưa cho Lưu Thân.
Sau khi nghe thấy điều này, Lưu Thân và Lâm Thiên lập tức hiểu ra ý định của Kurokawa Koro.
Trước đó Lâm Thiên đã nghĩ, tay Kurokawa Koro này hẹn gặp riêng Lưu Thân ắt hẳn không có ý tốt.
Vòng vo bao lâu, hóa ra Kurokawa Koro hẹn Lưu Thân ra ngoài, là muốn có được công thức của dung dịch nước thần tiên dạng uống!
Phải thừa nhận rằng ý tưởng này của Kurokawa Koro rất hay, nhưng đáng tiếc là anh ta đã tính sai, vì anh ta không hề biết Lâm Thiên chính là ông Lâm tiếng tăm lẫy lừng.
"Anh Kurokawa Koro ạ, tôi sợ là nước cờ này anh đã đi sai mất rồi. Tôi sẽ không nhận số tiền này, và tôi cũng sẽ không phản bội tập đoàn Vân Thiên."
Lưu Thân vừa nói vừa đẩy chiếc thẻ ngân hàng trả lại.
Tức cười, muốn anh ta tìm cách lấy được dung dịch nước thần tiên dạng lỏng, chẳng phải đồng nghĩa với việc bảo anh ta phản bội tập đoàn Vân Thiên sao?
Không nói đến việc Lâm Thiên ở ngay bên cạnh, cho dù Lâm Thiên không có mặt ở đây thì Lưu Thân cũng quyết không bao giờ phản bội Lâm Thiên!
"Tổng giám đốc Lưu cho rằng 20 nghìn tỷ quá ít? Thế này nhé, 50 nghìn tỷ tỷ! 50 nghì tỷ là một số tiền rất lớn, nhận lấy số tiền này, anh tự khởi nghiệp và làm ông chủ thì thoải mái biết bao nhiêu, anh sẽ không phải làm thuê cho người khác nữa, Tổng giám đốc Lưu hãy cân nhắc kĩ càng điều này nhé.” Kurokawa Koro nói.
50 nghìn tỷ quả thực là một số tiền rất lớn, đem đặt ở miền Tây Nam Bộ kinh tế kém phát triển thì tài sản cá nhân lên tới 50 nghìn tỷ có thể xếp vào top những người giàu nhất tỉnh.
“Xin lỗi, cho dù anh có đưa bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không làm như vậy. Tôi nhất định sẽ không phản bội tập đoàn Vân Thiên.” Lưu Thân trả lời rất dứt khoát.
Kurokawa Koro không ngờ số tiền mấy chục nghìn tỷ lại không cám dỗ được Lưu Thân? Chẳng bình thường chút nào, có ai vững vàng được khi thấy nhiều tiền như vậy?
"Tổng giám đốc Lưu ạ, sao anh phải khổ thế nhỉ? Trung thành như vậy có ích lợi gì? Có tiền mua tiên cũng được, đây là 50 nghìn tỷ đấy! Nếu thật sự không ổn thì tôi sẽ biếu thêm cho anh 25 nghìn tỷ nữa, tổng cộng là 75 nghìn tỷ, đây là giới hạn cuối cùng của tôi! ”Kurokawa Koro cay đắng thuyết phục.
"Xin lỗi, anh Kurokawa Koro, tôi nghĩ chúng ta không cần nói chuyện tiếp nữa, dừng lại ở đây thôi."
Dứt lời, Lưu Thân đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Lâm Thiên trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc lúc này mới lên tiếng.
“Lưu Thân, đợi một chút, đừng đi vội như thế.” Lâm Thiên kéo Lưu Thân lại.
“Có chuyện gì hả anh… Lâm Thiên?” Lưu Thân hỏi, suýt lỡ miệng gọi là anh Thiên.
"Lưu Thân này, 75 nghìn tỷ là một số tiền khổng lồ, sao anh lại không nhận? Sao lại bỏ lỡ cơ hội kiếm lời như thế này? Tôi mà là anh thì đã nhận lời với anh ta rồi, có tiền tội gì không kiếm chứ." Lâm Thiên cười nói.
"Đúng, đúng, đúng, tổng giám đốc Lưu ạ, anh bạn Lâm Thiên của anh nói chí phải! Làm sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền tuyệt vời như thế này chứ?" Kurokawa Koro mỉm cười gật đầu.
Kurokawa Koro không mong đợi Lâm Thiên sẽ giúp anh ta.
Anh ta đang nghĩ, chẳng lẽ Lâm Thiên muốn kiếm chác chút ít từ 75 nghìn tỷ này nên mới thuyết phục Lưu Thân hợp tác với anh ta?
Chắc chắn là như vậy, theo như Kurokawa Koro nghĩ, Lâm Thiên sinh lòng tham nên mới làm vậy.
“Anh… Lâm Thiên, sao anh lại nói thể?” Lưu Thân ngẩn người nhìn Lâm Thiên.
Lưu Thân hiểu rõ rằng Kurokawa Koro đang nhăm nhe công thức dung dịch nước thần tiên dạng uống, nhưng Lưu Thân không thể lí giải được, tại sao Lâm Thiên lại muốn anh ta đồng ý? Không lẽ Lâm Thiên định đưa công thức cho Kurokawa Koro với giá 75 nghìn tỷ?
Vô lý!
"Lưu Thân, anh cứ nghe lời tôi không sai đâu. Anh có ngốc không mà nhiều tiền như thế này lại không kiếm?" Lâm Thiên cười nói.
“Thôi được, vì Lâm Thiên đã nói như vậy nên tôi đồng ý.” Lưu Thân đồng ý.
Mặc dù Lưu Thân không hiểu ý của Lâm Thiên.
Nhưng vì Lâm Thiên đã nói nên anh ta cứ làm thôi, anh ta hoàn toàn nghe theo quyết định của Lâm Thiên.
“Nhưng tôi nghĩ giá vẫn còn hơi thấp, công thức tuyệt vời như thế chắc chắn không chỉ đáng giá 75 nghìn tỷ, ít ra cũng phảo… 150 nghìn tỷ!” Lâm Thiên giơ tay ra dấu.
Tất nhiên Lưu Thân phụ họa theo Lâm Thiên ngay lập tức.
“Đúng, ít nhất phải 150 nghìn tỷ!” Lưu Thân hùa vào.
“150 nghìn tỷ?” Nghe xong cái giá này, cơ mặt Kurokawa Koro khẽ co giật.
Cái giá này rõ ràng là rất cao, tuy nhà Kurokawa của anh ta giàu có, nhưng bỏ ra 150 nghìn tỷ một lúc, chắc chắn Kurokawa Koro không khỏi đau lòng đứt ruột.
Đây chắc chắn là một cái giá trên trời!
Ông ngoại của Lâm Thiên là Lê Chí Thành, người từng có tài sản cá nhân hơn 70 nghìn tỷ, đã trở thành người giàu nhất miền Tây Nam Bộ. Có thể hình dung ra được 150 nghìn tỷ đáng lớn như thế nào!