“Bé mập, cậu có phải muốn đến đền tội với chúng tôi không? Uống ly rượu này, chúng tôi sẽ tha thứ cho cậu!”
Một tên đầu trọc trong đám du học sinh đó bưng một ly rượu lên, nhổ một ngụm đờm vào và đưa nó cho bé mập.
“Ya!”
Mấy tên du học sinh khác đều vui mừng huýt sáo hoặc kêu một tiếng kỳ lạ.
Lâm Thiên tiến lên một bước, trực tiếp thay bé mập cầm lấy chén rượu này, hắt vào mặt tên sinh viên đầu trọc.
“Phốc!”
Rượu bị đổ lên mặt hắn.
Lâm Thiêng “cạch” một tiếng, đặt cái cốc rỗng lên bàn, sau đó bình tĩnh nói:
“Ly rượu này, vẫn là nên để cho cậu tự thưởng thức đi.”
“Fuck!”
“Tên kia, mày đúng là tìm cái chết mà!”
“Mày đi chết đi!”
Tất cả năm tên du học sinh đều hung hăng đứng dậy.
“Muốn tôi chết, chỉ sợ các cậu còn chưa đủ bản lĩnh.” Lâm Thiên cười lạnh một tiếng.
“Đây… đây không phải là Lâm Thiên sao?”
“Đúng, thật sự là Lâm Thiên rồi!”
Mấy người phụ nữ trẻ đẹp xung quanh họ đều nhận ra Lâm Thiên.
Bọn họ đều là nữ sinh viên của đại học Bảo Thạnh, đương nhiên nhận ra Lâm Thiên.
Trước đó Lâm Thiên ở đại học Bảo Thạnh cũng là một nhân vật làm mưa làm gió, không ai không biết!
Lâm Thiên trực tiếp tháo đồng hồ trên tay ra, sau đó tùy ý ném lên bàn, nói:
“Cái đồng hồ này hơn mười tỷ, các cô đến bên này uống rượu với tôi thì cái đồng hồ này sẽ để tùy ý các cô cầm đi bán. Người sang đây đều có phần.”
Đồng hồ này là hôm nay lúc Lâm Thiên đi dạo ở trung tâm thương mại cùng Như Tuyết đã mua. Nó là cái đắt nhất thành phố Bảo Thạnh. Muốn mua cái đắt hơn phải đến Hà Nội hoặc những nơi khác tầm như Hà Nội mới mua được.
“Hơn mười tỷ! Wa!”
Hơn mười cô gái trẻ trung này lập tức vội vàng cướp lấy đồng hồ, sau đó nhao nhao đứng về phía Lâm Thiên.
Ngoài bị thu hút hởi hơn 10 tỷ, bọn họ còn biết được Lâm Thiên có khối tài sản vô cùng đáng kinh ngạc.
Nếu có thể dựa hơi Lâm Thiên mà leo lên, vậy thì bọn họ sẽ phát tài. Vì vậy nên lựa chọn như thế nào, bọn họ đều biết rõ trong lòng.
Bình thường muốn được dựa hơi Lâm Thiên cũng sẽ không có cơ hội. Hôm nay Lâm Thiên đã chủ động như vậy, sao bọn họ nỡ từ chối chứ?
“Các cô… các cô. Fuck! Mau quay lại chỗ ngồi đi!”
Mấy du học sinh này nhìn thấy “bạn gái” của mình cứ như vậy chạy đến chỗ Lâm Thiên, đương nhiên vừa tức giận vừa nóng nảy, trực tiếp nổ tung.
“Cướp bạn gái các cậu, chỉ cần tôi nói một câu là được.” Lâm Thiên nhìn chằm chằm vào họ.
Tiếp theo, Lâm Thiên vung tay lên.
“Chúng ta đi.”
Lâm Thiên trực tiếp quay người đi về bàn của mình.
Hơn mười nữ sinh viên đại học Bảo Thạnh này đều kích động theo sau Lâm Thiên.
Sau khi về lại bàn.
“Anh Lâm Thiên, nhìn thấy bộ dạng của mấy tên kia thật là vui quá đi.” Bé mập kích động nói.
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, ngày mai tôi sẽ đến trường một chuyến, trị triệt để đám du học sinh này.” Lâm Thiên nói.
Còn về hơn mười cô gái trẻ trung bên cạnh, bọn họ lúc này đều vô cùng ân cần với Lâm Thiên. Có người bóp vai Lâm Thiên, có người đấm chân cho Lâm Thiên, người còn dán lấy trên người anh. Bọn họ chính là dùng đủ các cách lấy lòng Lâm Thiên.
Nói thật lòng, đột nhiên bị hơn mười cô gái quấn lấy, Lâm Thiên có chút không quen.
Còn có một cô gái, ghé sát vào vai Lâm Thiên, đưa ra một vài gợi ý táo bạo khiến Lâm Thiên cũng phải đỏ mặt, tim đập nhanh…
Lâm Thiên đương nhiên từ chối ngay tại chỗ, đồng thời cũng nói họ đừng có ý nghĩ hay hành động khác.
Lâm Thiên cùng lắm cũng chỉ bảo họ bóp vai.
“Đúng rồi, mấy cô đi phục vụ cho cậu ấy đi.” Lâm Thiên chỉ bé mập rồi nói.
“Anh Lâm Thiên, đừng, em có bạn gái rồi, bạn gái em mà biết thì em sẽ chết mất.” Bé mập nói.
Có điều vẫn có vài cô gái tiến đến bóp vai bóp chân cho bé mập. Bọn họ thậm chí còn muốn hành động thêm một bước, nhưng bị bé mập ngăn cản.
Chính vào lúc này, năm tên du học sinh đó đi đến, cầm một chai rượu rỗng trong tay.
“Xử hai bọn chúng!”
Sau khi năm người bọn họ đi qua đây, không nói không rằng trực tiếp vung bình rượu lên đánh Lâm Thiên và bé mập.
Đương nhiên bọn họ cũng vừa mới lên kế hoạch sẽ đánh Lâm Thiên và bé mập.
“Aaa!”
Mấy cô gái sinh viên đại học đều sợ hãi bỏ chạy.
“Muốn đánh nhau? Mấy người xứng sao?” Lâm Thiên hừ một tiếng, sau đó trực tiếp ra tay.
“Bịch, bịch, bịch!” Trong nháy mắt, Lâm Thiên đã đánh bọn chúng gục xuống mặt đất.
Đối phó với đám bọn chúng, chỉ như là đối phó với một đứa trẻ mẫu giáo.
“Wa, Lâm Thiên đẹp trai quá.”
Mấy nữ sinh viên đó nhìn thấy Lâm Thiên lợi hạ như vậy, đồng loạt kinh hãi kêu lên.
Lúc này, quán bar thấy vậy đã dân theo hơn mười nhân viên bảo vệ đi qua.
“Ai gây chuyện trong quán bar vậy?” Một người đàn ông có vết sẹo nhìn thấy liền hô lên.
“Là tôi.” Lâm Thiên ngạo nghễ nói.
“Lâm… anh Lâm!”
Người dẫn đầu là người đàn ông có vết sẹo vừa nhìn đã nhận ra Lâm Thiên.
Anh ta là nhân viên cũ của công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên. Trước đây anh đi theo Lâm Thiên, đương nhiên là nhận ra Lâm Thiên.
Lâm Thiên thấy anh ta nhận ra mình, cũng không bất ngờ. Dù sao các sân chơi ở thành phố Bảo Thạnh cũng đều do công ty vệ sĩ Tỉnh Xuyên che chắn.
“Sẹo, xử bọn chúng cho tôi.” Lâm Thiên chỉ đám năm tên du học sinh.
“Anh Lâm Thiên… bọn họ là người nước ngoài.” Sẹo nói.
“Tôi kêu cậu xử, cậu cứ xử đi, có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Lâm Thiên chắp hai tay.
“Vâng!”
“Các anh em, xử cho tôi!”
Sẹo vẫy tay, dẫn hơn mười nhân viên bảo vệ phía sau, điên cuồng cho năm tên du học sinh một trận.
Được khoảng hai phút, Lâm Thiên khua tay, ý bảo họ dừng lại.
Tiếp theo đó, Lâm Thiên đứng trước mặt bọn họ, hỏi:
“Bây giờ mấy cậu còn muốn nói gì không?”
Bọn chúng đều bị đánh đến nỗi khắp người là máu.
Tên đầu trọc trong số đó hung hăng nói:
“Mày, mày chết chắc rồi, tao nhất định sẽ kiện mày lên đại sứ quán!”
Lâm Thiên cười lạnh: “Kiện tôi? Tôi cũng không sợ nói cho cậu biết, ở cái tỉnh Tây Xuyên này, tôi đây chính là luật pháp.”
Tiếp sau đó, Lâm Thiên đứng dậy, phất tay nói:
“Bọn chúng vẫn chưa ăn đủ đòn, đánh tiếp cho tôi, bao giờ bọn chúng cầu xin thì mới dừng lại!”
“Vâng, anh Lâm!”
Sẹo sau khi nhận lệnh thì tiếp tục đánh chúng.
Điều này khiến bé mập vô cùng kích động.
Đánh khoảng năm phút, mấy người này rốt cục cũng xin tha. Lâm Thiên lúc này mới kêu Sẹo thay họ gọi cứu thương.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên trực tiếp đến đại học Bảo Thạnh, tìm hiệu trưởng, bày tỏ muốn bọn họ biến ra khỏi trường.
Trong phòng làm việc.
Lâm Thiên ngồi đối diện hiệu trưởng, hiệu trưởng như một học sinh ngoan ngoãn trước mặt Lâm Thiên.
“Tổng giám đốc Lâm, Cái này… dù sao họ cũng là du học sinh, đuổi học họ, sẽ rất khó cho tôi!” Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt khó xử.
Lâm Thiên uống một ngụm trà, sau đó đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói:
“Khó xử? Vậy được, ông thu dọn đi, chuẩn bị về quê nghỉ hưu. Ai có thể làm được việc này, tôi sẽ để người đó thế chỗ của ông.”
Hiệu trưởng nghe vậy, nhất thời vội vàng.
Hiệu trưởng từ sớm đã nghe nói chuyện Lâm Thiên ở Hà Nội, tiêu diệt nhà họ Diệp. Ngay cả nhà họ Diệp cũng bị tiêu diệt, thì ông biết Lâm Thiên đã có quyền năng ngất trời ở Hà Nội.
“Không, không, không! Tổng giám đốc Lâm, tôi có thể làm được! Tôi có thể làm được.” Hiệu trưởng vội vàng nói.
“Như vậy là đúng rồi, đừng để vài con chuột phá nát cả kho gạo. Kêu bọn họ đến từ đâu thì về lại đấy, đừng đến gây họa cho người đất nước chúng ta.” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên tiếp tục nói: “Ông cứ báo lên, nếu ai có ý kiến, cứ nói là lời của Lâm Thiên tôi. Nếu ai không phục thì kêu đến tìm tôi!”
“Vâng, vâng, vâng!” Hiệu trưởng liên tiếp gật đầu.
Cứ như vậy, năm tên du học sinh còn đang nằm trong bệnh viện đã được thông báo rằng mình đã bị đuổi học.
Tin tức này tung ra, đối với các sinh viên trường đại học Bảo Thạnh chính là một tin vui mà họ đã chờ từ lâu.
Sau khi bé mập thông báo tại trường, mọi người mới biết, hóa ra chuyện này là nhờ có Lâm Thiên ra tay, mọi người đều khen Lâm Thiên tài giỏi.
Lâm Thiên ở thành phố Bảo Thạnh tổng cộng hết hai ngày rưỡi, mới khởi hành về Hà Nội.
Hai ngày rưỡi này, Lâm Thiên cơ bản đều ở cùng Như Tuyết. Dù sao Lâm Thiên hiện tại rất bận rộn, cũng không có nhiều thời gian ở bên cô.
Những ngày Lâm Thiên không có ở đây, Như Tuyết cũng đang chăm chỉ học hỏi thêm về kinh doanh. Trước đây cô đã làm giám đốc giám sát chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Lâm Thiên biết, Như Tuyết làm như vậy là vì muốn san sẻ với anh. Cô không muốn chỉ làm một bình hoa.
Trước khi Lâm Thiên rời đi, đã trực tiếp đề bạt cô lên làm tổng giám đốc chi nhánh Bảo Thạnh của tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Sau khi rời khỏi thành phố Bảo Thạnh, Lâm Thiên lại đến Hà Nội, thành phố tỉnh Tây Xuyên,