Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 606



Sau khi đến Hà Nội, Lâm Thiên trực tiếp chạy tới nhà Thạch Hàn.

Biệt thự mà Thạch Hàn sống là căn bên cạnh biệt thự của Lâm Thiên.

Sau một lúc gõ cửa, cánh cửa mới được mở ra.

“Anh Lâm Thiên, anh về rồi à!” Thạch Hàn nhìn thấy Lâm Thiên thì ngạc nhiên, tiến lên ôm anh một cái.

Ngay sau đó, Thạch Hàn mời Lâm Thiên vào trong biệt thự.

Vừa vào đến nơi, Lâm Thiên đã nhìn thấy bạn gái của Thạch Hàn, Trương Thúy.

Lúc đầu vì bị gia tộc Trần ẩn sĩ trả thù, Thạch Hàn vì cứu Lâm Thiên mà bị đánh mất trí nhớ, chính là Trương Thúy đã cứu Thạch Hàn.

Sau khi Lâm Thiên giúp Thạch Hàn khôi phục lại trí nhớ, Thạch Hàn cũng bắt đầu ở bên cạnh Trương Thúy.

“Anh Lâm Thiên.”

Trương Thúy sau khi nhìn thấy Lâm Thiên thì vội vàng mỉm cười chào hỏi Lâm Thiên.

“Thạch Hàn, Trương Thúy, hai người bây giờ sống hạnh phúc nhỉ.” Lâm Thiên nhếch miệng cười, nói.

Thạch Hàn cũng mỉm cười: “Ha ha, cũng chưa hạnh phúc bằng anh Lâm Thiên. Bây giờ bọn tôi cũng có thể coi là đã có được cuộc sống của một người bình thường.”

Đối với Thạch Hàn mà nói, anh đã nhiều năm chơi boxing dưới lòng đất ở châu Âu. Có thể nói rằng cuộc sống trôi qua rất tối tăm, ngày ngày chơi đùa với cái chết, không có bạn bè, không có người yêu, thậm chí không có ai để nói chuyện. Về cơ bản anh không được trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường.

Những ngày tháng đánh giết nhau, Thạch Hàn đã sớm chán ghét.

Đối với Thạch Hàn của lúc đó mà nói, cuộc sống của một người bình thường đã là một hy vọng xa vời.

Mà hiện tại, anh cuối cùng cũng có thể quay lại cuộc sống của người bình thường. Hơn nữa còn tìm được hạnh phúc của riêng mình, tìm được một nửa của mình, thực sự có cuộc sống thuộc về chính mình.

Lâm Thiên cũng hiểu rõ, để cho Thạch Hàn có cuộc sống như vậy, chính là hạnh phúc lớn nhất với anh.

“Thạch Hàn, em đi làm cơm, anh và anh Lâm Thiên cứ nói chuyện.” Trương Thúy nói xong câu này thì đi vào phòng bếp.

“Thạch Hàn, cậu đã tìm được một người vợ hiền rồi.” Lâm Thiên cười trêu ghẹo.

“Ha ha, có thể đây là trong họa có phúc. Cô ấy quả thực rất hiền lành.” Thạch Hàn hạnh phúc cười.

Sau khi hai người ngồi xuống.

“Anh Lâm Thiên, tình hình hiện tại của anh ở Hà Nội đã ổn định chưa?” Thạch Hàn mở miệng hỏi thăm.

“Uh, hiện tại tôi ở Hà Nội cũng coi như đã đứng vững rồi.” Lâm Thiên gật đầu.

Tiếp theo, hai người tiếp tục nói chuyện.

Lâm Thiên còn kể lại những chuyện đã gặp phải khi đi Băng Sơn cho Thạch Hàn nghe.

Dù sao với quan hệ của hai người cũng không còn gì để bàn cãi nữa, Lâm Thiên cũng mở lòng với cậu.

“Cái Băng Linh Cung này, cũng thật là không nói lý lẽ! Quá tàn ác!” Thạch hàn căm hận nói.



Thạch Hàn nghĩ đến Lâm Thiên suýt chút nữa mất mạng ở Băng Sơn, tay anh liền nắm chặt lại, tiếng kêu răng rắc vang lên.

“Không còn cách nào khác, ai kêu thực lực của chúng ta quá thấp, trong giới tu luyện, mềm yếu thì không có quyền đòi hỏi lý lẽ, chỉ có kẻ mạnh mới xứng được quy định đạo lý.” Lâm Thiên bất đắc dĩ lắc đầu.

“Từ khi bước vào giới tu luyện nước ta thì tôi mới biết, thực lực của tôi không hề đáng kể.” Thạch Hàn bất lực nói.

Ở trong cái nghề đấu võ boxing dưới lòng đất, Thạch Hàn tuyệt đối là cao thủ. Nhưng trong giới tu luyện, anh thật sự chưa đủ trình.

Đương nhiên, ngành đấu võ boxing trong thế giới ngầm cũng là ngành công nghiệp cấp thấp, tu sĩ có cảnh giới cao, sẽ không đi làm võ sĩ ngầm. Vì vậy Thạch Hàn mới có thể tung hoành ở đó.

“Đúng rồi Thạch Hàn, tôi chuẩn bị truyền cho cậu một bản lĩnh mới.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

“Á? Bản lĩnh mới gì?” Thạch Hàn rất tò mò.

“Thuật luyện đan!” Lâm Thiên nhếch miệng thốt ra ba từ.

“Thuật luyện đan?” Thạch Hàn kinh ngạc.

Thạch Hàn bây giờ đã là tu sĩ, đương nhiên hiểu rõ về đan dược, luyện đan. Anh biết rõ, địa vị của thầy luyện đan cao quý đến mức nào.

“Không sai, tôi có lẽ là người duy nhất trên trái đất nắm giữ thuật luyện đan, cũng là thầy luyện đan duy nhất. Tôi muốn cậu trở thành người thứ hai.”

Lâm Thiên vừa nói, vừa lấy ra một chuyển thuật luyện đan đưa cho Thạch Hàn.

Quyết định này, là sau khi Lâm Thiên suy nghĩ kỹ càng mới đưa ra.

Sản xuất dung dịch nước thần tiên dạng uống cần dùng một lượng lớn viên thuốc sơ cấp Vô Cập Đan.

Chỉ với một mình Lâm Thiên luyện chế, tuy rằng hiện tại số lượng Lâm Thiên luyện ra đã tăng rất nhiều, song vẫn còn hạn chế.

Hơn nữa Lâm Thiên cũng có nhiều việc, thường xuyên trì hoãn, sẽ không có thời gian luyện chế, điều này ảnh hưởng rất lớn đến số lượng dung dịch nước thần tiên dạng uống.

Ví dụ như mấy ngày qua, Lâm Thiên dường như không hề luyện chế, dẫn đến ở phía Hà Nội, chuyện sản xuất dung dịch nước thần tiên dạng uống bị đứt đoạn, hôm qua Lưu Thân vừa gọi điện báo với anh chuyện này.

Thứ mà dung dịch nước thần tiên dạng uống thiếu, không phải doanh số bán hàng, mà là sản lượng!

Hơn nữa, chuyện này có liên quan mật thiết đến việc Lâm Thiên tranh giành quyền bá chủ các doanh nghiệp quốc gia, chiếm một phần lớn trong kế hoạch tranh bá với các doanh nghiệp toàn cầu.

Chỉ có đủ sản lượng, Lâm Thiên mới có thể tiêu thụ dung dịch nước thần tiên dạng uống cho cả nước, thậm chí cả thế giới.

Nếu Thạch Hàn học được luyện đan, một là có thể để cậu nắm được kỹ nghệ lớn mạnh này, hai là để cậu giúp anh luyện Vô Cập Đan, một mũi tên trúng hai đích.

Hơn nữa quá trình luyện đan, cũng là quá trình tu luyện, sẽ không có xung đột với việc tu luyện của Thạch Hàn.

“Thật sự là thuật luyện đan!” Thạch Hàn nhận lấy thuật luyện đan Lâm Thiên đưa cho, có vẻ rất kích động.

“Thạch Hàn, cậu xem xong và nhớ được thì tiêu hủy nó đi, đề phòng bị lộ ra.” Lâm Thiên dặn dò.

Dù sao thuật luyện đan này cũng là báu vật vô giá, sự quý giá của nó không có gì để so sánh.

Lâm Thiên đưa cho Thạch Hàn cuốn sách này, đó chính là phần bản sao của cuốn trước đó.

Còn về phần sách thật, Lâm Thiên sớm đã tiêu hủy đi, bởi vì tất cả mọi thứ anh đều đã ghi nhớ trong đầu.

Thân thể tu sĩ trải qua cải tại, đại não tự nhiên cũng sẽ phát triển hơn, cho nên ký ức của tu sĩ sẽ mạnh hơn người bình thường rất nhiều, việc nhớ cả cuốn thuật luyện đan sẽ rất dễ dàng.”



“Vâng.” Thạch Hàn gật đầu.

Sau đó, Lâm Thiên đem chuyện chế tạo Vô Cập Đan nói cho Thạch Hàn biết.

“Thì ra dung dịch nước thần tiên dạng uống là dùng Vô Cập Đan để làm, trách sao lại thần kỳ như vậy.” Thạch Hàn nghe xong thì như bừng tỉnh.

“Thạch Hàn, trong thẻ này có 35.000 tỷ, một phần là dùng để mua dược liệu, một phần là thù lao của cậu.” Lâm Thiên vừa nói vừa đưa tấm thẻ cho Thạch Hàn.

Thạch Hàn vội vàng xua tay: “35.000 tỷ, không được! Quá nhiều rồi! Hơn nữa, cuốn thuật luyện đan này là báu vật vô giá, tôi coi như đã nhận được món quà hời rồi.”

“Cậu còn khách khí với tôi làm gì, hơn nữa nếu luyện số lượng lớn Vô Cập Đan, sẽ phải mua rất nhiều dược liệu, cần rất nhiều tiền.”

Lâm Thiên vừa nói, vừa đưa tấm thẻ cho Thạch Hàn.

“Vậy được, vậy tôi nhận.” Thạch Hàn thấy Lâm Thiên kiên quyết như vậy, cũng không tiện từ chối.

Đồng thời Thạch Hàn cũng bày tỏ, sẽ nhanh chóng học nó và luyện nhiều Vô Cập Đan.

Lâm Thiên nói, sau khi luyện ra Vô Cập Đan, cứ trực tiếp gửi bằng đường hàng không cho Lưu Thân ở Hà Nội là được.

Sau khi ăn trưa tại nhà Thạch Hàn, Lâm Thiên liền đến nhà ông ngoại, thăm ông ngoại anh, Lê Chí Thành.

Ông ngoại bây giờ cũng đang sống thoải mái, nghỉ ngơi, ngày ngày chơi Thái Cực Quyền, cờ vua. Cuộc sống tuổi già cũng coi như có những điều thú vị, không cần phải lo lắng về việc kinh doanh, đó mới là điều quan trọng nhất.

Ngoài ra, tình hình bây giờ của Lâm Thiên ở Hà Nội, Lâm Thiên cũng báo cáo chi tiết với ông ngoại.

Ông ngoại biết được Lâm Thiên bây giờ đã vượt qua tám gia tộc lớn. Dù có lên Bạch Vân Các, ông cũng tự hào vì những gì Lâm Thiên làm được.

Ngoài ra, ông ngoại anh cũng nói, mẹ Lâm Thiên ở nước ngoài chữa bệnh rất tốt, cơ thể đã hoàn toàn hồi phục, chuẩn bị một thời gian tới sẽ về nước.

Biết được tin này, Lâm Thiên rất vui, đã rất lâu rồi Lâm Thiên chưa được gặp mẹ.

Sau khi rời nhà ông ngoại, Lâm Thiên đi thẳng đến trụ sở chính ở Hà Nội của tập đoàn Vân Thiên.

Bởi vì người phụ trách tổng bộ của tập đoàn Vân Thiên hiện tại là bạn gái Lâm Thiên, Phạm Minh Tú!

Lâm Thiên vừa đi vào đại sảnh tầng một, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục đang mặc một người dì dọn vệ sinh.

Lâm Thiên thấy thế liền đi qua đó muốn ngăn lại.

Dù sao mẹ Lâm Thiên cũng từng là một nhân viên dọn dẹp. Đối với sự chua xót của họ, Lâm Thiên cảm nhận được rõ nhất.

Lâm Thiên đi vào nghe, thì ra là dì dọn dẹp sau khi lau dọn thì mặt sàn trơn khiến anh ta bị trượt chân ngã. Anh ta tức giận nên mắng dì dọn vệ sinh.

“Bà lau nhà không vắt sạch nước sao? Ngay cả lau nhà cũng không làm được, đúng là rác rưởi của xã hội, sống là lãng phí không khí.” Người đàn ông mặc âu phục chỉ vào dì dọn vệ sinh, mắng.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Dì dọn vệ sinh hoảng hốt, chỉ dám nhẹ nhàng xin lỗi.

“Nói xin lỗi có ích không? Cũng may tôi không bị nghiêm trọng, nếu tôi mà mất một sợi tóc thì chút mạng hèn của bà không đền nổi đâu.” Anh ta nắm lấy cổ áo dì dọn vệ sinh, nói.

Những nhân viên bên cạnh đều nhìn thấy cảnh này, nhưng ai dám vì một dì dọn dẹp mà đứng lên chứ?

Nhưng Lâm Thiên không nhìn thêm được nữa.