Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 607: Chương </span></span>607



Lâm Thiên đi thẳng đến trước mặt nhân viên vệ sinh.

"Người anh em này, anh nói hai ba câu thì được, chứ mắc cái mớ gì mà đứng ở đây chửi lấy chửi để, còn động tay động chân, hơn nữa anh bất cẩn té ngã, cũng có trách nhiệm của bản thân anh, bên cạnh không phải còn có tấm biển nhắc nhở cẩn thận trượt ngã sao?" Lâm Thiên nói.

Những nhân viên xung quanh đang đứng vây xem, nhìn thấy có người tiến lên dạy dỗ người đàn ông mặc vest, bọn họ đều ngạc nhiên không thôi.

"Đây là ai vậy? Chủ quản Lôi đang dạy dỗ người khác, anh ta lại dám xen vào?"

"Chủ quản Lôi nổi danh là bạo chúa, lúc này anh ta động chạm đến chủ quản Lôi, đơn giản chính là đâm đầu vào chỗ chết!"

Trong sân.

Sau khi người đàn ông mặc vest nghe Lâm Thiên nói vậy, bực dọc liếc Lâm Thiên một cái:

"Anh là ai? Là người của bộ phận nào? Chỗ này đến lượt anh nói chuyện sao? Anh có tư cách nói chuyện với tôi như thế sao?"

Một loạt câu hỏi chất vấn, đập thẳng vào mặt Lâm Thiên.

Dĩ nhiên, người đàn ông mặc vest này không hề nhận ra Lâm Thiên.

Dẫu sao ban đầu khi ở Kim Đô, trên căn bản lúc nào anh cũng ở trong tập đoàn Hoa Đỉnh, sau khi thành lập trụ sở chính của tập đoàn Vân Thiên ở Kim Đô, Lâm Thiên đã đến Hà Nội rồi, chín phần mười nhân viên ở đây đều không biết Lâm Thiên.

Lâm Thiên nghe vậy, không khỏi cười lên: "Trong tập đoàn Vân Thiên. Tôi nghĩ, không ai có quyền nói nhiều hơn tôi."

“Ha ha, cậu cho rằng cậu là chủ tịch à?” Người đàn ông mặc vest cười phá lên.

Nhân viên vệ sinh bên cạnh thấy vậy, vội vàng nói với Lâm Thiên:

"Cậu nhóc. Cậu đi nhanh đi, tôi chịu mắng một trận là được rồi, chớ để liên lụy đến cậu."

“Không sao, anh ta chỉ là một quản lý nho nhỏ, tôi còn không thèm để vào mắt, chuyện này tôi giúp dì phân xử." Lâm Thiên bình tĩnh nói.

"Nhóc con, cậu phân xử giúp bà ta? Một tên phế vật, muốn phân xử cho một tên phế vật khác? Được rồi, vậy hôm nay tôi sẽ nhìn thử xem, cậu giúp bà ta phân xử thế nào, trong tập đoàn Vân Thiên, ông đây không phải ngồi không đâu." Người đàn ông mặc vest ôm cánh tay, dáng vẻ như xem trò hay.

Lâm Thiên nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Một tên chủ quản nhỏ nhoi, lại có thể ngạo mạn như vậy? Tôi đã cho anh hai cơ hội, cũng là một lần cuối cùng tôi cho anh cơ hội, lập tức xin lỗi nhân viên quét dọn, anh còn có một đường sống."

Giọng Lâm Thiên không lớn, vẻ mặt cũng rất bình tĩnh, nhưng lại mang vẻ bá đạo không cho phép nghi ngờ.

Người đàn ông mặc vest cười nhạo: "Thằng nhãi ranh. Tôi cũng nói cho cậu biết, tôi là họ hàng của chủ tịch tập đoàn Vân Thiên, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi tôi, tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nếu không, hừ hừ..."

"Anh đang nói cái gì? Anh là họ hàng với chủ tịch tập đoàn Vân Thiên?" Lâm Thiên cười lạnh lùng nói.

"Đúng vậy. Giờ thì cậu biết sợ rồi chứ?" Người đàn ông mặc vest ngạo nghễ nói.

Vẻ mặt Lâm Thiên trầm xuống, Lâm Thiên cùng anh ta là họ hàng cái rắm, Lâm Thiên còn không biết anh ta.

Người này vậy mà lại lấy danh nghĩa của mình, tác oai tác quái trong công ty? Điều này không phải gián tiếp làm hỏng danh tiếng của anh sao? Điều này khiến cho Lâm Thiên tức giận không thôi.

“Anh nói anh là Lâm Thiên, vậy anh từng gặp Lâm Thiên chưa?" Lâm Thiên cười lạnh hỏi.

"Nói nhảm, tôi với chủ tịch là họ hàng với nhau, đương nhiên tôi đã từng gặp anh ấy rồi! Tôi còn từng ăn cơm với anh ấy nữa nhé! Người đàn ông mặc vest tự hào nói.

“Anh thật biết bịa chuyện.” Lâm Thiên cười lạnh một tiếng.

Ngay sau đó, Lâm Thiên móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

Lâm Thiên chẳng muốn nói nhảm với anh ta nữa, người này ức hiếp nhân viên vệ sinh là thứ nhất, thứ hai chính là anh ta vậy mà lại dám lấy danh nghĩa của anh, cáo mượn oai hùm trong công ty, Lâm Thiên đoán chừng, anh ta chắc chắn không ít lần dùng chiêu này để chèn ép người khác.

Đúng ngay lúc này, trước cổng công ty có một nhóm người bước vào. Người đi đằng trước, chính là Phạm Minh Tú.



"Là Giám đốc Tú bàn công việc đã trở về!"

"Xin chào, Giám đốc Tú!"

"Xin chào, Giám đốc Tú!"

Các nhân viên xung quanh lần lượt chào hỏi Phạm Minh Tú.

Người đàn ông mặc vest đương nhiên cũng nhìn thấy Phạm Minh Tú bước vào.

"Thằng nhãi, tôi sẽ tính sổ với cậu sau!"

Sau khi người đàn ông mặc vest nói xong. Liền chuẩn bị chạy đến chào hỏi Phạm Minh Tú.

Lúc này Phạm Minh Tú vừa đi vào, vừa vặn trông thấy Lâm Thiên.

Sau khi cô ấy nhìn thấy Lâm Thiên, vốn dĩ vẫn đang là dáng vẻ Tổng giám đốc lạnh lùng khó gần. Ngay tức khắc lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

"Lâm Thiên!"

Phạm Minh Tú kích động hô lên một tiếng, sau đó đi thẳng đến chỗ Lâm Thiên.

Trong nháy mắt, Phạm Minh Tú lao đến trước mặt Lâm Thiên, lao vào vòng tay của Lâm Thiên.

"Minh Tú!"

Lâm Thiên ôm lấy Phạm Minh Tú, hôn lên trên mặt cô ấy.

“Lâm Thiên, có nhiều người đang nhìn đấy.” Phạm Minh Tú đỏ mặt.

“Sợ cái gì, đây là công ty của anh, còn sợ người ta nói không được?” Lâm Thiên cười gãi mũi Phạm Minh Tú.

Người mặc vest đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này, cả người đều đờ đẫn tại chỗ, giống như bị sét đánh, lại giống như bị người ta dội cho một gáo nước lạnh.

Còn có cả nhân viên vệ sinh đang đứng bên cạnh. Cùng những nhân viên khác xung quanh, nhìn thấy cảnh này, bọn họ che miệng, mặt đầy kinh hãi.

Bọn họ vừa tận tai nghe thấy Phạm Minh Tú gọi hai chữ "Lâm Thiên"

Mặc dù bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy "Lâm Thiên", nhưng mà với tư cách là một thành viên của Tập đoàn Vân Thiên, bon họ đều biết rằng chủ tịch của Tập đoàn Vân Thiên chính là Lâm Thiên!

"Anh ấy... anh ấy vậy mà lại là chủ tịch của chúng ta?"

"Trời ạ, hóa ra anh ấy là Chủ tịch Lâm!"

Nhiều nhân viên xung quanh đều không khỏi kinh ngạc hô lên.

Truyền thuyết mà Lâm Thiên lưu lại ở Kim Đô, bọn họ ai mà không biết, ai mà không hiểu chứ?

Năm đó với tư cách là cháu trai của Lê Chí Thành, trong thời gian ngắn sau khi thừa kế Hoa Đỉnh, ngay lực tức tiêu diệt nhà họ Phạm, nhà họ Chu, còn giúp nhà họ Triệu khôi phục lại Tập đoàn Triệu Thị, bằng sức lực của bản thân, gây dựng lại thế cục của cả Kim Đô, trở thành vị vua chân chính của vùng Tây Nam.

Những điều này mà ngay cả Lê Chí Thành mấy chục năm cũng không thể làm được, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi anh đã làm được.

Sau đó lại sáng lập Tập đoàn Vân Thiên, thậm chí phát triển Vân Thiên đến Hà Nội, ở Hà Nội cũng làm khuấy động mưa gió!

Những truyền thuyết này, ở Kim Đô sớm đã được lưu truyền vô cùng kì diệu, bọn họ với tư cách là nhân viên của tập đoàn Vân Thiên, ai mà chưa từng nghe qua sự tích truyền kì của Vân Thiên?

Chỉ là. Không ai trong số họ có cơ hội nhìn thấy gương mặt thật của Lâm Thiên.

"Người xung đột với Chủ quản Lôi hóa ra lại là Chủ tịch Lâm!"



"Tôi đã nói mà, sao anh ấy dám xen vào chuyện của người khác, hóa ra anh ấy là chủ tịch của chúng ta!"

"Không đúng. Không phải Chủ quản Lôi là họ hàng của Lâm Thiên sao? Anh ta còn thường xuyên khoe khoang rằng anh ta còn từng dùng cơm với Lâm Thiên, nhưng mà vừa rồi anh ta căn bản không nhận ra Lâm Thiên đâu?"

"Nói như vậy, không phải Chủ quản Lôi đang khoác lác sao..."

"Vậy tiếp theo e rằng còn có kịch hay để xem."

Trong sân.

Sau khi người đàn ông mặc vest biết Lâm Thiên là Chủ tịch Lâm, anh ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể long trời lở đất, ngày tận thế sắp đến vậy.

Trời ạ, hóa ra anh ta là Lâm Thiên?

Sau khi Lâm Thiên và Phạm Minh Tú ôm nhau xong, quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông mặc vest.

"Lâm... Lâm…" Vẻ mặt người đàn ông mặc vest tái nhợt, giọng nói run run, hai tay hai chân cũng đồng thời run rẩy, nửa ngày cũng không nói ra được câu gì.

“Minh Tú, anh ta là ai vậy?” Lâm Thiên mở miệng hỏi.

"Chủ quản công ty là em trai của em vợ của bác hai anh, bác cả anh đích thân chạy đến công ty nhờ em sắp xếp một chức vị, em không có cách nào. Vậy là sắp xếp cho anh ta một vị trí chủ quản nhàn hạ." Phạm Minh Tú nói.

“Em trai của em vợ của bác hai?” Lâm Thiên cau mày.

Đây là kiểu quan hệ quăng tám sào cũng không tới gì đây? Không có chút quan hệ huyết thống nào với Lâm Thiên cả.

Hơn nữa, bác hai của Lâm Thiên, hồi đó không muốn nhìn thấy mặt Lâm Thiên, hồi đó khi Lâm Thiên đến dự sinh nhật cho ông nội, bác hai và con trai của ông ta là người chế giễu Lâm Thiên gay gắt nhất.

Đương nhiên, những điều này đều đã không còn quan trọng nữa.

“Lâm… Anh Lâm, chúng ta là họ hàng, vừa rồi là tôi không nhận ra anh!” Người đàn ông mặc vest vội vàng nói.

"Trước đây anh đã từng dùng cơm với tôi sao? Tại sao tôi lại không nhớ? Tôi chưa từng gặp anh bao giờ! Anh dùng danh nghĩa của tôi để giả danh lừa bịp trong công ty?" Lâm Thiên tức giận nói.

"Cái này... cái này..." Trên trán của người đàn ông mặc vest, những giọt mồ hôi không ngừng lăn dài, cho thấy trong lòng anh ta đang lo lắng và sợ hãi đến mức nào.

"Bốp!"

Lâm Thiên giáng thẳng một bạt tai lên trên mặt anh ta, đánh anh ta ngã thẳng xuống đất.

"Minh Tú, thông báo cho người của bộ phận nhân sự, đuổi việc anh ta ngay lập tức! Anh không có loại họ hàng như anh ta!" Lâm Thiên nói.

“Vâng vâng.” Phạm Minh Tú gật đầu đáp lại.

Thực ra Phạm Minh Tú cũng rất khó chịu với vị Chủ quản Lôi này, cô ấy đã nhận được vài tố cáo của nhân viên về việc Chủ quản Lôi là người như thế nào, nhưng cô ấy không sa thải anh ta vì thể diện của Lâm Thiên.

"Anh Lâm, đừng mà! Tôi biết sai rồi!" Người đàn ông mặc vest vội vàng cầu xin tha thứ.

Phạm Minh Tú trực tiếp gọi vệ sĩ, kéo anh ta ra ngoài.

Lâm Thiên lại nhìn nhân viên vệ sinh.

“Chủ... Chủ tịch.” Nhân viên vệ sinh trông rất căng thẳng, đây đường đường chính là chủ tịch, đối với bà ấy mà nói, chính là một nhân vật lớn siêu cấp lợi hại.

“Dì à, không sao đâu, tôi vừa nói sẽ giúp dì phân xử chuyện này, tôi nói được làm được.” Lâm Thiên cười khẽ.

Nhân viên vệ sinh gật đầu lia lịa.

Sau khi Lâm Thiên nói xong liền kéo Phạm Minh Tú lên lầu.