Sở dĩ lần này Lâm Thiên trở về không định gặp Triệu Linh, cũng không định cho cô ấy biết chuyện nhà họ Triệu gặp nguy hiểm. Lâm Thiên cũng chuẩn bị âm thầm giúp đỡ nhà họ Triệu vượt qua cửa ải khó khăn này.
Bây giờ, đột nhiên gặp Triệu Linh khiến Lâm Thiên hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, khiến Lâm Thiên không kịp đề phòng. Thậm chí không biết phải đối mặt như thế nào!
Sau khi Triệu Linh sững sờ vài giây thì đứng dậy khỏi ghế sô pha.
"Lâm Thiên, anh... Anh về từ khi nào vậy?" Triệu Linh cất lên giọng nói nhẹ nhàng như chim sơn ca, gương mặt còn mang theo một nụ cười.
Tuy giọng nói của Triệu Linh không lớn nhưng cả căn biệt thự vô cùng yên lặng khiến Lâm Thiên tất nghe những gì cô ấy nói rất rõ ràng.
"Hôm nay mới đến Kim Đô." Lâm Thiên trả lời.
Triệu Linh im lặng vài giây rồi cắn môi nói:
"Lâm Thiên, anh quay về, mà... Mà không muốn nói với em một tiếng sao? Lẽ nào... Lẽ nào trong lòng anh, em quá quắt, không biết nặng nhẹ vậy sao? Lẽ nào chúng ta còn không bằng bạn bè sao?"
Triệu Linh khi nói những điều này đôi mắt đã đỏ hoe, ngấn lệ, giọng nói nghẹn ngào, dáng vẻ đáng thương của cô ấy khiến người khác không khỏi thương xót.
Nhìn thấy Triệu Linh buồn bã, đáng thương như vậy, Lâm Thiên cũng thấy đau nhói trong tim.
Lâm Thiên thậm chí còn muốn chạy tới an ủi Triệu Linh, nói cho cô ấy biết rằng không phải như vậy đâu.
Nhưng Lâm Thiên vẫn kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Không sai, tôi ở Hà Nội đã quên hết những gì về cô rồi, thậm chí trước giờ tôi chưa từng xem cô là bạn bè.” Lâm Thiên mặt không cảm xúc, nhìn có vẻ lạnh lùng hà khắc, không có tình người.
Lâm Thiên biết nói như vậy sẽ làm tổn thương người khác, nhưng chỉ có như vậy mới có thể khiến Triệu Linh chấm dứt hết những ý niệm.
Sau khi Triệu Linh nghe những lời của Lâm Thiên nói, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Đối với Triệu Linh, lời nói của Lâm Thiên giống như lưỡi dao sắc bén xuyên qua tim của cô ấy, rồi nghiền nát trái tim cô ấy!
Lúc đó, Triệu Linh không thể chịu đựng được nữa, nước mắt như đê vỡ tuôn trào xuống hai má.
Nhưng trong lòng Triệu Linh vẫn ôm một tia hy vọng.
“Vậy... Hôm nay nay giá cổ phiếu của tập đoàn Triệu thị tăng mạnh, có phải là do anh giúp không.” Triệu Linh nghẹn ngào.
Nếu như chuyện này thật sự do Lâm Thiên làm, vậy thì có thể chứng minh trong lòng Lâm Thiên còn có cô ấy, Lâm Thiên còn nhớ cô ấy!
“Giá cổ phiếu gì? Xin lỗi, tôi không biết, tôi không hiểu cô đang nói gì.” Lâm Thiên ngoài mặt vẫn lộ ra dáng vẻ lạnh lùng vô tình.
Ngay khi câu nói này nói ra, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Triệu Linh đã bị dập tắt một cách tàn nhẫn!
“Được, em… Em hiểu rồi!” Triệu Linh chịu đựng nỗi đau để nói ra câu này.
Nói xong, Triệu Linh bước nhanh ra ngoài.
Sau khi nói xong câu này, Triệu Linh nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Triệu Linh rời đi, trong lòng Lâm Thiên cũng thấy khó chịu nhưng cũng không thể làm gì được.
Sau khi Triệu Linh ra ngoài, biểu cảm lạnh lùng vô tình trên mặt Lâm Thiên bỗng nhiên biến mất. Thay vào đó, là biểu cảm khó chịu không biết phải làm sao.
Lâm Thiên nhìn về phía cửa, tự lẩm bẩm:
"Triệu Linh, anh thật sự rất xin lỗi vì dã khiến em đau lòng khổ sở. Nhưng anh bắt buộc phải làm như vậy, mong... Em có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình."
Hết cách rồi, Lâm Thiên đã có Như Tuyết, Phạm Minh Tú và Tô Yến Vy. Lâm Tiên không dám đi nhận thêm những người khác nữa, Lâm Thiên sợ rằng sẽ phụ lòng bọn họ.
Không chỉ Triệu Linh, thật ra Lâm Thiên còn cảm nhận được những người phụ nữ khác ở cạnh anh có tình cảm với mình. Với lại không chỉ là một, chỉ là người ta không có làm rõ nên tất nhiên Lâm Thiên cũng giả vờ không biết. Vẫn là câu nói đó, Lâm Thiên sợ rằng sẽ phụ lòng bọn họ.
Sau khi Triệu Linh rời đi, Phạm Minh Tú cũng "Lốc cốc" chạy xuống lầu.
"Lâm Thiên, anh... Sao anh có thể nói như vậy chứ! Anh làm tổn thương Triệu Linh nhiều lắm đấy!" Phạm Minh Tú vội vàng nói.
"Minh Tú, anh đã có các em rồi, em nói anh làm sao chấp nhận Triệu Linh đây. Anh thật sự không muốn phụ lòng các em." Lâm Thiên bất lực lắc đầu.
"Đồ ngốc, không phải em đã nói em ủng hộ anh với Triệu Linh rồi sao! Triệu Linh là một cô gái tốt!" Phạm Minh Tú vội vàng nói.
Ngay sau đó, Phạm Minh Tú vừa đẩy Lâm Thiên vừa nói:
"Lâm Thiên, anh đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nhân lúc Triệu Linh còn chưa đi xa mau đi đuổi theo đi! Với lại một cô gái như cô ấy bị kích động, bây giờ cũng đã muộn, lỡ xảy ra chuyện không may thì làm phải làm sao đây!"
Sau khi Lâm Thiên nghe đến câu nói này, trong đầu nghĩ cũng đúng. Lỡ Triệu Linh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Sau khi nghĩ đến đây, Lâm Thiên vội vàng ra ngoài đuổi theo.
Nhưng Lâm Thiên chỉ định len lén ở đằng sau, âm thầm đưa cô ấy về chứ không định gặp mặt cô ấy, cũng không muốn cho cô ấy biết.
Sau khi Triệu Linh lên một chiếc xe taxi, Lâm Thiên cũng chặn một chiếc taxi theo sau.
Sau khi xuống xe, Lâm Thiên vẫn luôn đi theo sau cho đến khi thấy Triệu Linh an toàn bước vào biệt thự của cô ấy thì Lâm Thiên mới yên tâm quay về.
Sau khi Lâm Thiên về biệt thự, Phạm Minh Tú hỏi sau khi Lâm Thiên đuổi theo thì thế nào. Lâm Thiên cũng trả lời thành thật rằng chỉ lén đưa cô ấy về, Phạm Minh Tú cũng đành thở dài.
Sáng ngày hôm sau.
Còn chưa tỉnh ngủ thì chuông điện thoại của Phạm Minh Tú đã reo lên.
"Ai mà gọi sớm vậy chứ."
Phạm Minh Tú cầm điện thoại lên xem.
"Là... Ông của Triệu Linh!"
Sau khi Phạm Minh Tú thấy tên hiện lên trên điện thoại thì ban đầu có hơi sững sờ, ngay sau đó vội vàng nghe điện thoại.
"Alo, ông Triệu." Phạm Minh Tú nói vào điện thoại.
"Minh Tú, sau khi tối qua Triệu Linh nhà ông quay về từ nhà cháu liền bị đả kích, rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói của ông Triệu phát ra từ điện thoại.
Bởi vì trong phòng rất yên tĩnh nên Lâm Thiên đang nằm trên giường cũng có thể nghe rõ.
"Chuyện này... Bây giờ Triệu Linh vẫn ổn chứ?" Phạm Minh Tú hỏi một câu, cô ấy không biết phải ăn nói như thế nào với ông Triệu.
Trong điện thoại đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
Lâm Thiên thấy ông Triệu trong điện thoại không nói gì thì trong lòng bỗng thấy căng thẳng. Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Sau khi ông Triệu yên lặng một lúc rồi mới nói:
“Sáng nay ông đi gọi Triệu Linh ăn sáng phát hiện... Phát hiện Triệu Linh dùng một số lượng lớn thuốc ngủ, con bé tự sát..."
"Cái gì?"
Sau khi Phạm Minh Tú và Lâm Thiên nghe thấy tin này đều cực kỳ hoảng sợ.
Lâm Thiên lại càng dữ hội hơn, gương mặt bỗng chốc xanh lét!
Tối qua Lâm Thiên lén đưa Triệu Linh về nhà, Lâm Thiên còn nghĩ không có chuyện gì.
Có nằm mơ Lâm Thiên cũng không ngờ Triệu Linh lại dùng thuốc ngủ.
Lâm Thiên biết rất rõ nguyên nhân Triệu Linh dùng thuốc ngủ chỉ có một. Đó là vì những lời anh nói tối qua.
"Bây giờ đang cấp cứu, tình hình... Không được lạc quan, cho nên... Ông muốn hỏi rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì!" Trong điện thoại, cảm xúc của ông Triệu rất suy sụp.
"Ông Triệu, ông đang ở bệnh viện nào. Lát nữa con sang, con sang rồi sẽ nói rõ!" Phạm Minh Tú vội vàng nói.
"Bệnh viện Nhân Ái." Ông Triệu nói.
Sau khi cúp điện thoại.
"Lâm Thiên, em lập tức đến bệnh viện gặp Triệu Linh. Lần này anh muốn đi không?" Phạm Minh Tú cất tiếng hỏi.
"Chắc chắn có!" Lâm Thiên không hề do dự.
Sau đó hai người vội vàng đi với tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng đến bệnh viện Nhân Ái.
Suốt chặng đường, Lâm Thiên lái xe rất nhanh, đạp chân ga giống như chết, thậm chí còn vượt qua mất cái đèn đổ!
Trong xe.
"Triệu Linh! Em tuyệt đối không được có chuyện gì! Em tuyệt đối không được có chuyện gì!"
Lâm Thiên nghiến răng, miệng không ngừng lầm bầm, thậm chí đôi mắt cũng đỏ lên.
Lâm Thiên biết rõ rằng Triệu Linh dùng thuốc ngủ tự xác là do mình kích thích.
Nếu Triệu Linh thật sự chết thì làm sao Lâm Thiên xứng với cô ấy? Lâm Thiên sẽ tự trách mình và hối hận cả đời.
Chạy như bão táp, không lâu sau Lâm Thiên liền đến bệnh viện.