Đến đoạn đường này, bởi vì Lâm Thiên phóng quá nhanh như bão táp, vượt qua quá điên cuồng, lại còn không ngừng vượt đèn đỏ, nhiều lần suýt chút nữa đã xảy ra tai nạn xe cộ, thật sự rất nguy hiểm.
May mắn thay, với tư cách là một tu sĩ bẩm sinh, bất luận là về thị lực, sự sáng suốt hay khả năng phản ứng, Lâm Thiên đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều, vì vậy, việc vượt qua được những nguy hiểm vừa rồi không phải hoàn toàn dựa vào may mắn.
Có rất nhiều tài xế trên đường đi, điên cuồng ấn còi với Lâm Thiên, biểu hiện sự bất mãn của họ.
Bệnh viện Nhân Ái, phòng chăm sóc đặc biệt.
Lâm Thiên vội vàng đẩy cửa phòng bệnh ra.
"Lâm Thiên?"
Ông nội Triệu, người đang ở trong phòng bệnh, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên thì tỏ vẻ kinh ngạc không thôi.
Kể cả cha của Triệu Linh, người đang ngồi ở một bên, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên cũng lộ ra bộ dạng hết sức ngạc nhiên.
"Lâm Thiên! Cậu... cậu đã từ Hà Nội trở về rồi?" Ông nội Triệu kinh ngạc hỏi.
“Ừ.” Lâm Thiên gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Thiên sốt sắng hỏi: "Ông nội Triệu, Triệu Linh cô ấy bây giờ thế nào?"
Đây mới là vấn đề mà bây giờ Lâm Thiên quan tâm nhất.
“Triệu Linh đã được rửa dạ dày nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi việc sẽ có nguy hiểm đến tính mạng." Ông nội Triệu nói.
Sau khi Lâm Thiên nghe xong những lời này, trong lòng vừa mừng vừa khó chịu một hồi, điều đáng mừng là Triệu Linh chưa chết, điều khó chịu chính là cô vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm.
"Lâm Thiên, tối hôm qua Triệu Linh đến biệt thự ven hồ, sau khi trở về liền chịu phải đả kích lớn. Chẳng lẽ... là vì nhìn thấy cậu... cho nên... mới bị kích thích sao?" Ông nội Triệu hỏi.
“Đúng vậy, thật xin lỗi ông nội Triệu.” Lâm Thiên cúi đầu, trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng.
“Haizz.” Ông nội Triệu cũng không nói thêm gì, chỉ là thở dài một hơi mà thôi.
Với tư cách là một người đã lăn lộn nhiều năm trong giới giang hồ, có câu gừng càng già càng cay, do đó ông nội Triệu đương nhiên có thể đoán được nguyên nhân.
Tuy nhiên, cha của Triệu Linh đang ngồi ở bên cạnh lại trực tiếp phát nổ.
"Lâm Thiên! Chính anh là người suýt chút nữa đã hại chết con gái của tôi. Sao anh có thể làm ra chuyện này? Anh có biết chúng tôi đã vì thế mà phải chịu bao nhiêu tổn thương không? Anh nhất định phải bồi thường, ít nhất cũng phải bồi thường năm mươi, một trăm triệu!"
"Câm ngay cho tôi!"
Ông nội Triệu sắc mặt tái nhợt, đứa con trai này của ông ta sao lại vô dụng như vậy chứ? Bây giờ Triệu Linh còn chưa rõ sinh tử như thế nào, vậy mà anh ta lại chỉ nghĩ đến tiền thôi? Ông nội Triệu làm sao có thể không tức giận cho được?
“Cha, chính anh ta đã làm tổn thương Triệu Linh, vì vậy tất nhiên anh ta phải bồi thường cho chúng ta!” Cha của Triệu Linh nói.
“Nếu anh còn không chịu ngậm miệng lại thì cút ra ngoài ngay cho tôi!” Ông nội Triệu trực tiếp hét lớn, đứng lên.
Lúc này, Phạm Minh Tú đã chạy đến bên giường bệnh, vội vàng nói:
"Mau nhìn xem! Mi mắt của Triệu Linh vừa động đậy này!"
Nghe xong, mọi người vội vàng lên giường bệnh.
Lâm Thiên nhìn Triệu Linh đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu một hồi.
Lâm Thiên thật sự không ngờ rằng Triệu Linh lại có thể làm chuyện dại dột như vậy.
Đúng lúc này, lông mi của Triệu Linh lại nhúc nhích, rồi từ từ mở mắt ra.
"Tỉnh rồi!"
"Triệu Linh tỉnh rồi!"
Mọi người nhìn thấy Triệu Linh mở mắt liền lộ ra biểu tình vô cùng kích động.
"Đây... đây là đâu? Tôi... tôi còn chưa chết sao?" Triệu Linh nhìn mọi người trước mặt.
“Triệu Linh, đây là bệnh viện, tại sao con lại… lại ngốc như vậy? Nếu con chết, ông nội phải sống thế nào đây?” Ông nội Triệu nói xong chữ cuối cùng, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Ông nội Triệu chỉ có một đứa con trai độc nhất, nhưng đứa con trai này của ông lại rất không nghe lời, hết lần này đến lần khác luôn khiến cho ông ấy rất thất vọng đau buồn, chỉ có đứa cháu gái Triệu Linh này là ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, cháu gái Triệu Linh là bảo bối của ông, tất nhiên là được ông đặt trong lòng.
Khi Triệu Linh nhìn thấy ông của mình khóc, trong lòng cô không khỏi cảm thấy vô cùng có lỗi một hồi.
"Ông đừng khóc, là Triệu Linh không tốt! Triệu Linh không biết quan tâm đến cảm xúc của ông nội." Triệu Linh vội vàng nói.