Thái Từ Quân đêm nay ở lại biệt thự cũ. Nghê Hồ Ly cảm nhận được anh có đầy tâm sự nhưng nếu anh chưa sẵn sàng chia sẻ thì cô sẽ không sốt sắng đòi hỏi.
Cô ngồi khoanh chân trên giường, nhìn anh chăm chú ân cần.
- Em muốn sấy tóc cho anh.
Thái Từ Quân mỉm cười, đàn ông cũng là người, cũng có lúc muốn được cưng chiều những điều nhỏ nhặt nhưng đáng yêu từ người phụ nữ của mình.
- Cảm ơn em!
- Hmmm, không có gì, nếu anh thích, ngày nào em cũng sấy tóc cho anh.
Hồ Ly vui vẻ cất máy sấy đi, rồi đứng sau vòng tay ôm cổ Thái Từ Quân, đầu gục vào vai anh hít hà âu yếm.
Thái Từ Quân giữ hai tay cô rồi lắc lư nhè nhẹ, sau đó kéo người Hồ Ly ra trước và để cô ngồi trong lòng mình.
- Mỗi lần anh gặp Tư Dạ Đam hay Phó Thành Lãm, anh lại càng yêu em. Một phần là anh lo có người giành em với anh. Một phần cảm kích em. Sau khi bị tổn thương, em vẫn có thể dùng một trái tim chân thành để đối xử tốt với anh, dù anh có đến sau họ.
Hai mắt Nghê Hồ Ly long lanh nhìn sâu vào mắt Thái Từ Quân, nghẹn ngào một lúc mới nói.
- Chỉ là…Em hiểu rằng người đến sau không có lỗi, không đáng phải hứng chịu những vết thương mà người trước đó để lại. Bà nói với em, con người thay đổi có hai lí do, tâm trí được mở rộng để nhận biết, hoặc trái tim đã tan vỡ. Từ Quân, em từng tan vỡ, anh kiên nhẫn nhặt từng mảnh chắp lại. Giờ tâm trí em chỉ dành cho anh.
Thái Từ Quân nghe lời bộc bạch này bỗng thấy có lỗi với Hồ Ly, bởi khi nghe tin về Trịnh Hy Lam mà lòng có xao động.
****
Trịnh Hy Lam thuê một căn hộ riêng, phụ huynh biết cô ly hôn thì suốt ngày phàn nàn nên Hy Lam chẳng muốn ở nhà bố mẹ đẻ.
Vì hai vợ chồng có công ty chung, nên tạm thời tin ly hôn chưa được thông báo ra ngoài tránh ảnh hưởng tới giá cổ phiếu và nội bộ.
- Vào một chút không?
Tư Dạ Anh Vũ đưa cô về tới cửa nhà, nghe lời đề nghị thì phân vân xíu rồi cũng vào trong.
Cả căn hộ rất rộng lớn, thậm chí nhà 4-5 người vẫn có thể ở thoải mái, nhưng Hy Lam thì chỉ sống một mình. Anh cười, cô ấy là vậy, tài giỏi và không thiếu tiền, ưu tiên mọi thứ đem lại sự thoải mái và dễ chịu cho bản thân. Kể cả trong mối quan hệ vợ chồng, khi anh làm cô ấy phiền não và mệt mỏi, Hy Lam cũng mạnh mẽ và dứt khoát ly hôn để anh bước ra khỏi cuộc sống của mình.
Trịnh Hy Lam sống đã quá gò bó, nên tự cô nhận mình là người có ích kỉ. Từ nhỏ tới lớn luôn bị sự kỳ vọng của gia đình đè nặng trên vai, áp lực phải giỏi giang và lọt top đầu khiến cô sống cuộc sống của mình mà không phải mình. Lấy Tư Dạ Anh Vũ cũng vậy, thân thế hiển hách và danh tiếng của chồng giúp cô có thêm uy tín và có tiếng nói trong gia tộc họ Trịnh.
Họ không hẳn là yêu, giống những cộng sự ăn ý trong công việc hơn.
Và bố mẹ chồng thì hay nhắc khéo muốn có cháu nội, nhưng hai vợ chồng lại chỉ chăm chăm phát triển sự nghiệp mà không màng tới sinh con đẻ cái.
Cả hai im lặng, Hy Lam rót cho chồng cũ một ly nước. Rồi lười biếng nằm dài ở ghế.
Tư Dạ Anh Vũ chưa từng thấy hình ảnh này của Hy Lam. Sống cùng nhau bên Mỹ khi còn là vợ chồng, Hy Lam luôn sống chuẩn chỉ quy tắc dâu hào môn, dù là đi ngủ hay đứng bếp cũng ăn mặc đẹp đẽ gọn gàng, không tùy đâu nằm đấy như lúc này.
- Mệt sao? Có phải uống nhiều rượu rồi không?
- Ừm, hơi oải.
Anh thoáng nhìn chiếc bàn lớn, ngoài cốc chén thì thấy một hũ thủy tinh kiểu cách, bên trong toàn là nút gỗ của chai rượu vang, nhiều tới mức kinh ngạc.
Bên cạnh, là một gạt tàn thủy tinh, rất đẹp của một thương hiệu xa xỉ, mà ở đó, cũng rất nhiều lẩu thuốc lá.
- Hy Lam?
- Ừ!
- Em có mối quan hệ mới rồi sao?
- Quan hệ kiểu nào?
- Đàn ông.
Hy Lam bật cười nhìn Anh Vũ:
- Khả năng phán đoán của anh không còn như trước rồi?
- …?
Hy Lam nhìn theo ánh nhìn của Tư Dạ Anh Vũ liền hiểu, cô móc trong túi xách ra một bao thuốc, một chiếc bật lửa rồi đặt lên bàn.
- Không ai cả!
Hai người trầm ngâm nhìn nhau, khi Hy Lam đang định rút một điếu thì Anh Vũ ngăn cô lại, cảm giác như chính mình là nguyên nhân khiến một cô gái hoàn hảo thành bộ dạng bê tha.
Dù họ không yêu nhau say đắm, nhưng làm vợ chồng cũng có lúc tình cảm dành cho nhau là chân thật. Có vui, có buồn, cũng có lúc chán nản, nhưng cũng có khoảnh khắc hạnh phúc.
“Cái giá của hạnh phúc là sự ràng buộc. Cái giá của tự do là sự cô đơn. Chỉ tiếc là con người lạ thay, lúc cô đơn lại thèm ràng buộc, còn lúc hạnh phúc thì lại muốn tự do.”