Vạn Duy Vận gần như phát điên, quay đầu quay lại măng Lâm Vũ, máu dính gân như toàn bộ khuôn mặt, trông ông ta đáng sợ và gớm ghiệc vô cùng.
“Đáng! Tự làm bậy không thể sống!”
“Nhà họ Vạn thật chẳng là cái thá gì rồi!”
“Nghe nói con trai ông ta cũng bại liệt, xứng đáng. Đây gọi là quả báo!”
Đám đông người xem chẳng hề tỏ ra thương cảm với Vạn Duy Vận, ngượi lại bọn họ còn lớn tiếng măng chửi, trút toàn bộ sự tức giận về Thiên Thực Đường ra hết.
Nhìn thấy một màn này, Lâm Vũ ngược lại lại có chút thôn thức, sớm biết có ngày hôm này, sao còn làm.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ chống lại nhà họ Vạn, nhưng anh không ngờ nhà họ Vạn lại bám lây mình không buông.
Anh biết dù Vạn Duy Vận đã bị bắt và đưa vệ trụ sở quân sự nhưng Vạn Duy Thần của nhà họ Vạn vẫn còn đó, hận mới thù cũ, nhà họ Vạn sẽ không bao giờ buông tha cho anh nên anh phải chuẩn bị tt mọ thứ sẵn sàng cho cuộc chiến ác liệt tiếp theo.
“Cậu Hà, nếu đã như vậy tôi sẽ không nán lại nữa. Tôi. phải quay lại càng sớm càng tốt đề tra xem thuốc mỡ của chúng tôi chảy ra như thế nào!”
Sau khi Lư Thiệu Tịnh nhét thuốc bỗ vào tay Lâm Vũ, võ vai anh một cái rồi quay người vào xe.
Sầm Quân cũng chào Lâm Vũ một cái rôi lên xe.
Sau khi xe cảnh sát rời đi, mọi người đang vây xem cũng rời đi, bọn họ không quên chạy tới xin lỗi Lâm Vụ trước khi rời đi.
Anh cũng không quan tâm đến bọn họ, vì biệt răng họ cũng bị mê hoặc bởi Vạn Duy vận mà thôi.
“Tiên sinh, từ nay về sau trong kinh thành, sợ rằng sẽ không còn Thiên Thực Đường nữa?” Lệ Chân Sinh khoanh tay nhìn phương hướng xe rời đi, khit mũi lắm bẩm.
“Ai biết được chứ…”
Lâm Vũ liếc mắt nhìn lên bầu trời xám Xịt.
Suy đoán của Lệ Chân Sinh đã đúng.
Ngày hôm sau, Thiên Thực Đường được lệnh tạm ngừng kinh doanh và vô thời hạn tự kiểm tra. Gần như chỉ sau một đêm, tất cả hơn hai mươi trung tâm y i tế, nhà thuốc ở Bắc Kinh đêu đóng cửa. Hơn nữa những viện điều dưỡng hay bệnh viện có quan hệ hợp tác cùng Vạn Sĩ Linh cũng gần như đồng. loạt hủy bỏ mỗi quan hệ hợp tác cùng lúc. Điều này cũng thông báo về việc Thiên Thực Bường vang dội ở thủ đô trong hơn hai mươi năm, lần này sẽ CuÔn cuộn tan biến dưới bánh xe lịch sử.
“Anh hai, em không có mặt mũi nào sông trên đời, không có mặt mũi nào nữa!”
Trong biệt thự. nhà họ Vạn, Vạn Sĩ Linh quỳ trước Vạn Sĩ Huân che mặt khóc thảm.
Tất cả những gì tích lũy được trong hơn hai mươi năm của ông ta đêu bị một tên nhóc hai mươi tuổi cướp đoạt, gia đình bị hủy hoại, cháu trai bị liệt, còn con trai thì đang trong trụ sở quân đội không rõ sông chêt, ông ta thực sự không còn muôn sống nữa.
“Chú hai, chú hai, đừng lo lắng, con sẽ có găng hết sức đề giải cứu em hai ra ngoài!” Vạn Duy Thân không chịu nỗi cảnh chú hai của mình khóc lóc thảm thiết, vội vàng đỡ ông ta dậy.
Từ đầu đến cuối Vạn Sĩ Huân không nói tiếng nào, mặt mày u ám như giây Tuyên Thành bị vầy mực, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Duy Thân, dùng hết quan hệ của con đi, ta muôn tên nhóc này chết không có chỗ chôn thân!”
“Vâng!” Vạn Duy Thần nhanh chóng gật đâu đáp lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
“Chị Nhan, sao em lại tới rồi!”
Trong Hồi Sinh Đường, Lâm Vũ thầy Giang. Nhan lại bưng bát canh gà tói, anh vội vàng tới tiếp lấy.