Cực Phẩm Ở Rể

Chương 633



Chương 633:

Nếu mình là con cháu nhà họ Hà thì phải để nhà họ Hà đường đường, chính chính mà thừa nhận, còn nêu không phải là con cháu nhà họ Hà thì mình phải đề nhà họ Hà tôn kinh nhún nhường!

“Vậy anh có thê đến giúp ông nội tôi xem bệnh được không?”

Giọng Hà Cần Kỳ gần như là khẩn câu: “Tôi không thê tin tưởng mây lão đang tỏ vẻ thanh cao đó được.”

Mặc dù từ nhỏ ông nội đã rất nghiêm khắc với anh ta, nhưng trong đám con cháu này, ngoại trừ Hà Cần Vinh, người ông ta yêu thương nhất chính là anh ta, có lễ ông ta cũng đã dồn hết tình yêu dành cho Hà Cần Vinh vào anh ta mắt rồi.

Mỗi lần bố đánh anh ta, nếu đá một cước thì ông nội lại đá bố anh ta hai CưƯỚớc.

Bất cứ khi nào nghĩ đến điều này, người luôn vô tâm như Hà Cần Kỳ lại không thể kìm được nước mắt. Đó cũng là lý do tại sao anh ta gọi Lâm Vũ. Anh & đã nhìn thây y thuật của Lâm Vũ, rất tin tưởng anh, vì vậy muốn anh giúp ông của mình xem xem.

Mặc dù Lâm Vũ không muốn đến nhà Hà Cần Kỳ, nhưng nghe thấy giọng nói gân như van xin của anh ta, Lâm Vũ cuôi cùng. bắt lực thở dài, hỏi: “Thôi được rồi, bây giờ ông cậu đang ở bệnh viện nào?”

“Không đến bệnh viện, ông ấy ở nhà.

Ông ây sông chết không muốn đến bệnh viện. Ngày mai có mây ông già sẽ tới nhà khám bệnh cho ông ây.

Nhân tiện anh cũng tới đây đi anh hai.” Hà Cần Kỳ vội vàng nói.

“Được, nhưng cậu phải giúp tôi kiếm một cái cớ đề đến nhà cậu…” Lâm Vũ cười bắt lực, bản thân cũng không thể mặt dày tới nỗi không mời mà tới chứ.

“Cái chuyện này còn không dễ dàng sao. Bà của tôi mong chờ anh đên môi ngày, tôi chỉ nói răng bà đã kêu anh đền là được rồi.” Hà Cân Kỳ hào hứng nói.

“Được rồi.” Lâm Vũ đồng ý, nghĩ đến ngày mai gặp lại Hà Tự Trăn, anh thực sự có chút lo lắng.

“Ô, Tiểu Hà, đang ăn sao.”

Đột nhiên một giọng nói cười vang lên, Lâm Vũ ngâng đầu nhìn thây là Đậu Lão thì có hơi kinh ngạc, vội vàng đứng dậy cười nói: “Đậu Lão đên thật đúng lúc, ăn một bát canh gà đi.”

“Tôi ăn rồi.”

Đậu Lão cười nhìn Diệp Thanh My và Giang Nhan, thăm dò hỏi: “Hai người này là…”

“Ò, đây là vợ tôi Giang Nhan, đây là chị gái nuôi của tôi, Diệp Thanh My.”

Lâm Vũ vội vàng giới thiệu.

Diệp Thanh My đã nhận mẹ là mẹ đỡ đâu của cô ây, vậy chính là chị nuôi của anh rôi.

“Thật có phúc mà, Tiểu Hà.”

Đậu Lão mỉm cười liễc nhìn Giang Nhan, vội vàng nói: “Tân Di, còn không mau qua đây gặp. bác sĩ Hài”

Lâm Vũ và những người khác hơi giật mình, thấy xung quanh Đậu Lão không có ai, mấy người họ cũng không biệt Đậu Lão đang nói chuyện với ai nữa.

NifamII9I°7.”

Đậu Lão quay đầu nhìn lại, không khỏi sửng sốt, liên xoay người đi ra ngoài cửa tiệm, trâm giọng nói: “Tân Di, cháu không nghe thây ông gọi sao?”

Liền nhìn thấy một thanh niên khoảng ngoài hai mươi tuổi đang đứng bên ngoài, mặc bộ quân áo thường màu trăng, tóc ngăn đên tai, trông rất thanh tú, anh ta cau mày nói: “Ông ơi, cháu không muốn đên đây! Cháu muốn về nhà ngồi chân bệnh!”

“Hỗn láo! Kỹ thuật cơ bản còn chưa học, cái gì mầ ngồi chẩn bệnh chứ?”

Đậu Lão lạnh lùng nói: “Còn không vào, xem ông có cho bố cháu dạy dỗ cho một trận không!”