Đây là Đậu Tân Di, con của con trai cả nhà tôi.” Đậu Lão cười nói.
“Tân Di? Là cây mộc lan trong y học Trung Quốc sao?” Lâm Vũ mỉm cười.
“Không sai.” Đậu Lão gật đầu đáp lại.
“Tân di thăng thanh minh mục, ý tứ sâu sắc. Có vẻ như Đậu Lão đặt rất nhiều hy vọng vào đứa cháu trai này.”
Lâm Vũ cười nói.
“Đâu, cái gì mà cháu trai chứ, người ta là con gái.”
Giang Nhan nhanh chóng: duỗi tay đây aHIÌ trợn trăng mắt với anh, Lâm Vũ hơi giật mình liệc mắt nhìn khuôn mặt tuần tú của Đậu Tân Di, có chút kinh ngạc.
“Ha ha, Giang Nhan nói đúng. Đây đúng là cháu gái của tôi. Đứa trẻ này suốt ngày, ăn mặc như mấy thằng nhóc vậy.” Đậu Lão hơi mất tự nhiên mà cười cười. Đồi với tính cách của cháu gái, ông ta cũng không có cách nào thây đôi.
“Gia Vinh, tôi muốn cậu nhận nó làm _ đồ đệ, theo cậu học một chút gì đó, câu xem có được không.”
Đậu Lão cười.có chút nịnh nọt, sau đó ưỡn ngực nói: “Cậu đừng lò lắng.
Đứa nhỏ này đã học y với tôi từ khi còn nhỏ. Nó có tài năng, sẽ không bao giờ gây rắc rồi cho cậu đâu.”
“Được chứ.” Lâm Vũ nhanh chóng gật đầu, anh cũng đang thiếu người, không ngờ Đậu Lão lại đúng lúc giúp người gặp nạn thế này, đương nhiên anh tin tưởng vào người mà Đậu Lão đã luyện ra.
“Cháu tôn anh ta làm thầy?”
Đậu Tân Di cau mày liếc nhìn Lâm Vũ, sau đó chế nhạo, thấy Lâm Vũ còn trẻ như vậy, trong mất cô ta hiện lên vẻ khinh thường, cô ta lạnh lùng nói: “Anh ta chỉ lớn hơn có cháu mây tuội. Tại sao phải bái anh ta làm thầy!”
“Ai nói với cháu là y thuật Trung y được viết trên tuổi tác? Nói cho BiềU biết, bác sĩ Hà tư chát tốt, thiệu niên lão thành, tỉnh thông y thuật. Đừng nói là ông, cho dù nhìn khắp cái kinh đô này cũng ít người sánh được. Cậu ây nhận cháu làm đồ đệ. Đó là vinh dự của cháu! ” Đậu Lão trằm mặt mắng Đậu Tân Hi.
“Hừ, không-hiếm lạ gì!”
Đậu Tân Hi không tin, cô ta học Trung V từ khi còn nhỏ, biết rằng kiến thức về y học Trung Quốc rất lớn, cần phải có thời gian để tích Jũy. Lâm Vũ còn trẻ như vậy, dù có vừa sinh ra đã học không ăn không uông thì thành tích cũng chẳng thê cao đươc tới vậy đâu.
“Cháu, cháu đứa hỗn hào này!”
Khuôn mặt già nua của Đậu Lão đỏ, bừng, cô gái nhỏ này thật không biết tôt xâu, với năng lực của Lâm Vũ, chỉ cân dạy cô ta một vài chiêu thức độc nhất vồ nhị cũng đủ để cô ta trở nên nổi tiếng!
“Đậu Lão, nếu cô ấy không muốn thì cứ quên đi.” Lâm Vũ cười nói.
“Không được, hôm nay tôi nhất định phải đề nó bái cậu làm thầy, nêu không thì coi như Đậu Trong Dung tôi sẽ không có cháu gái này!” Đậu Lão thở hồn hễn, đỏ mặt tía ta, không khỏi ho khan vài cái.
“Được!”
Đậu Tân Hi tức giận. đến trào nước mắt, thấy ô ông nội giận quá, cô ta đành phải động ý, nghiên răng nói: “Cháu có thê hứa sẽ ở lại đây, nhưng cháu muốn học từ ngôi xem bệnh, chứ không phải là bắt đầu với bóc thuốc!”