Cực Phẩm Ở Rể

Chương 639



Chương 639:

Lâm Vũ cười đem Quan Âm này câm lên xem xét, phát hiện cái này chạm khắc vừa vặn, cho người ta cảm giác hoàn toàn tự nhiên.

“Đến lúc đó, tôi sẽ thêm vào một số đồ trang sức bằng ngọc bích tinh xảo khác, cùng đem đi thi đấu, đấu tranh để Hà Ký chúng ta một lần là nồi!”

Thậm Ngọc Hiên tự hào nói.

Lâm Vũ cười gật đâu, sau đó đi một vòng trong xưởng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đên đây cho nên không tránh khỏi có chút tò mò.

Cuối xưởng có một phòng gia công nhỏ, bên ngoài chất đồng đá thô, phế liệu đã cắt, bên trong có nhiều viên ngọc bích vừa mới cắt ra còn chưa được mài nhấn.

“Sao anh lại luyện chế ra nhiều ngọc bài như vậy? Một lát nữa sẽ bán ra sao?” Lâm Vũ tò mò hỏi.

“Đây không phải để bán, là do khách hàng đặt!”

Thẩm Ngọc Hiên cười nói: “Đặt mua mỗi lần hơn hai trăm cái.’ “Hơn hai trăm cái?”

Lâm Vũ cười đem Quan Âm này câm lên xem xét, phát hiện cái này chạm khắc vừa vặn, cho người ta cảm giác hoàn toàn tự nhiên.

“Đến lúc đó, tôi sẽ thêm vào một số đồ trang sức bằng ngọc bích tinh xảo khác, cùng đem đi thi đấu, đấu {ranh để Hà Ký chúng ta một lần là nồi!”

Thẩm Ngọc Hiên tự hào nói.

Lâm Vũ cười gật đâu, sau đó đi một vòng trong xưởng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh đên đây cho nên không tránh khỏi có chút tò mò.

Cuối xưởng có một phòng gia công nhỏ, bên ngoài chất đồng đá thô, phế liệu đã cắt, bên trong có nhiều viên ngọc bích vừa mới cắt ra còn chưa được mài nhấn.

“Sao anh lại luyện chế ra nhiều ngọc bài như vậy? Một lát nữa sẽ bán ra sao?” Lâm Vũ tò mò hỏi.

“Đây không phải để bán, là do khách hàng đặt!”

Thẩm Ngọc Hiên cười nói: “Đặt mua mỗi lần hơn hai trăm cái.’ “Hơn hai trăm cái?”

Nghe xong Lâm Vũ có chút kinh ngạc, ngay cả trong cửa hàng chuyên bán trang sức ngọc bích cũng không thể mua một lúc nhiều ngọc bài nhữ vậy.

“Thanh toán chưa?” Lâm Vũ tùy tiện hỏi một câu, sau đó đi vào phòng gia công.

“Đã trả một nửa, khi nhận hàng sẽ trả nốt một nửa còn lại.”

Thầm Ngọc Hiên dửng dưng nói: “Đều là loại tầm trung, nói đất cũng không đắt mà rẻ cũng không rẻ.”

Nhìn thấy bản vẽ trên bàn, Lâm Vũ vội vàng đi tới cầm lên, nhìn thấy trên giấy có in mây ký hiệu kỳ quái, anh hỏi: “Đây là cái gì?”

“Tôi không biết, người đó yêu cầu khắc nó trên ngọc bài.” Thẫm Ngọc Hiên lắc đầu, Lâm Vũ không nhận ra những ký hiệu ma quái trên đó, anh ta cũng càng chẳng biết gì về nó.

Lâm Vũ nhìn chằm chằm vào chữ ký hiệu trên bản vẽ một cách cần thận, anh cảm thấy rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ mình đã nhìn thây nó ở đâu.

“Tôi có thể lấy một bản vẽ này không?” Lâm Vũ hỏi.

“Đương nhiên là có thể, tùy ý lấy đi, trên máy tính lúc nào in ra cũng được.”

Thảm Ngọc Hiện không để ý nói: “Chẳng qua thằng nhóc đó đã dặn dò tôi không được truyền bản vẽ ra ngoài, nhưng anh là ông chủ, anh muốn lấy thì cứ lấy.”

“Không cho anh truyền ra ngoài?”

Lâm Vũ nhíu mày liệc nhìn bản vẽ, sau đó cần thận nhét nó vào trong túi.

Sau khi Lâm Vũ đi nghiên cứu cả một đêm cũng không tìm ra được ý nghĩa của các ký hiệu trên bản vẽ, không khỏi tự giêu cười, nghĩ mình thật sự là nhàn rỗi, quản người ta khắc cái gì làm gì chứ.