“Này, anh có ngủ không, không ngủ em qua phòng kia đây.” Thây Lâm Vũ đang câm tờ giấy rách nát không ngừng nhìn chăm chú, Giang Nhan tức giận dữ hô một tiếng.
Nếu không phải Lâm Vũ sống chết câu xin cô đên căn phòng này, cô mới không thèm đề. Kết quả khi đến rồi, lại đan để cô lẻ loi một mình!
“Xem xong rồi, xem xong rồi.”
Lâm Vũ vội vàng ‹ cất bản vẽ đi, sau đó lập tức cởi quận áo, bởi vì. kích động mà cổ áo đều mắc lên lỗ tai.
Anh không biết mình đã không thân mật với Giang Nhan bao lâu rồi, thậm chí anh còn quên mắt cảm giác chạm vào da thịt của Giang Nhan, bây giờ khi thấy Giang Nhan ở trước mặt, trái tim anh không khỏi ngứa ngáy, cảm giác không thê chờ đợi được nữa.
Ai biết anh vừa mới cởi quần áo, còn đang định vô tới trên người Giang Nhan, điện thoại bỗng vang lên không đúng lúc. Nhìn thấy tên trên điện thoại, Lâm Vũ không khỏi ngân ra, tên cáo già này gọi mình đề làm gì?
Lâm Vũ trực tiêp nhân tắt máy, ném điện thoại sang một bên, chuẩn bị động thủ, nhưng điện thoại lần lại vang lên.
Lâm Vũ tức không muốn chết, nhưng sau khi suy nghĩ lại nhắc điện thoại lên, cười nói: “A lô, bác Sở, gọi điện cho tôi muộn như vậy là có chuyện gì?”
“Ha ha, Gia Vinh à, đã lâu không gặp cậu, nên hơi nhớ cậu thôi. Dạo này thế nào rồi?” Sở Tích Liên đầu kia, cười nói, giọng điệu tràn đầy ân cần.
“Tốt lắm, bác mấy ngày nay sức khỏe thế nào?” Lâm Vũ không vội hỏi ông ta gọi tới là có việc gì, đến nơi đên chôn mà vòng vo cùng ông ta.
“Tốt lắm, tốt lắm. Thế này, tối mai tôi muốn mời cậu dùng bữa, cậu có thời gian không?” Giọng Sở Tích Liên rất hăng hái.
Lậm Vũ nhíu mày, không muốn đi quá gần cáo già, liền trực tiệp từ chối: “Xin lỗi bác Sở, tối mai tôi có vài bệnh nhân quan trọng phải ngôi hội chẩn, e răng không có thời gian.”
“Ha ha, chính là Vân Vi muốn gặp cau…
Sở Tích Liên cười nói: “Hai đứa đã lâu không gặp nhau rôi đúng không?”
Nghe thấy tên của Vân Vi, Lâm Vũ không khỏi do dự.
Mặc dù không ưa Sở Tích Liên và Sở Vân Tỉ, nhưng anh lại có ấn tượng tốt về Sở Vân Vi, bộ kim bạc rồng phượng mà cô tự tay tặng đã giúp anh rất nhiều, đã trực tiếp trở thành “thần binh lợi khí” trong tay anh rồi.
Không biết gần đây cô ấy thế nào, Lậm Vũ do dự. nói: “Vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.
Lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu địa chỉ nhà hàng. Cậu nhất định phải đến đó.”
Sở Tích Liên cười cúp điện thoại, nhưng vừa cúp điện thoại, nụ cười trên mặt ông ta đột nhiên biến mắt, đứng trước cửa số phòng làm việc nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, vẻ mặt đầy u ám.
“Chị Nhan, anh tới đây!”
Lâm Vũ ném điện thoại, lại lao về phía Giang Nhanh, Giang Nhan bình bịch đánh vào ngực anh, mắng: “Đi, tắm đi, thật bẩn quá.”
“Tối hôm qua anh vừa tắm, bần gì chứ?”
Lâm Vũ cúi đầu ngửi được trên người anh, vẻ mặt say sưa nói: “Em ngửi đi, còn có mùi thơm của sữa tắm.”