Giang Nhan còn chưa kịp nói xong, đột nhiên Lâm Vũ năm lầy bàn chân trăng noãn của cô mà cù lét chân cô, Giang Nhanh không khỏi hét lên một tiêng, toàn bộ sức lực của cô đột nhiên cạn kiệt, tùy ý đề thân mình Lâm Vũ đè lên người mình.
“Chị Nhan, anh nói dối em đó. Thật ra tối nay vừa về anh đã tắm rửa sạch sẽ rôi.” Lâm Vũ vừa cười vừa dùng tay từ từ vuốt ve cặp đùi mịn màng của Giang Nhan, vươn tay vén váy ngủ của cô ây lên, thản nhiên luồn vào như một con rắn.
“Đừng sờ linh tinh!”
Giang Nhan thở phì phò tức giận nhoợi Lâm Vũ.
“Yên lặng đi, chị Nhan, sẽ bị cô giáo Diệp nghe thấy đó!” Lầm Vũ nói nhỏ với cô.
“Biến thái!” Mặt cô đỏ bừng, mở miệng cắn lỗ tai anh.
Lâm Vũ ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Giang Nhan, hô hấp càng lúc càng gâp gáp, tay càng không rảnh, đồng thời nói: “Chị Nhan, mây ngày nữa Hà Ký chúng ta Sẽ tham gia cuộc thi triển lãm trang sức ở thủ đô mây ngày, Đến lúc đó em cùng chị nuôi đi đi, nêu có đồ tốt liền mua cho hai người một ít.”
“Em thấy anh là muốn mua cho Thanh My chứ gì?” Giang Nhan lạnh lùng hừ một tiếng, lần trước Lâm Vũ cho cô một sợi dây chuyền màu Lục hoàng đề đắt tiền như vậy, cô còn có thể mua cái gì nữa? Cô đoán Lâm Vũ chủ yêu là muôn mua cho Diệp Thanh My.
“Đã nói rồi mà, anh mua cho cả hai người!”
Ngay khi giọng nói của Lâm Vũ vừa xong, anh đã bóp chặt cặp mông vệnh của Giang Nhan.
“AI” Giang Nhan không nhịn được kêu một tiếng, tức giận đập anh một cái.
Lâm Vũ cười rất mãn nguyện, bị Gian Nhan “ép” nhiều năm như Vậy, cuôi cùng cũng có thể xoay người trở thành chủ nhân một lân rôi.
Ngày hôm sau, khi Lâm Vũ đến phòng khám . Đậu Tân Di đã đến từ sớm, cô ta vẫn có vẻ không tin tưởng khi nhìn thấy Lâm Vũ.
Tuy nhiên cô ta cùng Diệp Thanh My có quan hệ tốt, để Diệp Thanh My nhờ cô ta giúp nhặt dược liệu, cô ta liền đi giúp hái dược liệu.
Lâm Vũ cau mày, không khỏi đê phòng, cô gái tomboy này sẽ không phải là một đồng tính luyên chứ, đừng đề tới lúc kéo mắt chị nuôi của anh đi, đến lúc đó anh chẳng phải thiệt thòi lớn rồi sao.
Sau khi lượng bệnh nhân đông lên, Đậu Tân Di liên ngồi xem bệnh, Lâm Vũ ngồi sang bên cạnh nghe một hồi, không khỏi sửng SốT. Không hồ là hậu đại của một danh y nổi tiếng, bệnh nhân nào cũng được Đậu Tân Di xem rất chính xác và toàn, diện, thâm chí đến cả một số bệnh ấn đều rất chính xác.
Nhìn thầy vẻ kinh ngạc của Lâm Vũ, vẻ mặt của Đậu Tân Di càng trở nên kiêu ngạo, biểu hiện khinh thường trong mát đối với Lâm Vũ càng thêm nông.
Lâm Vũ khẽ lắc đầu cười, cũng không quá so đo với cô ta.
“Gia Vinh, đi, cùng tôi đi báo danh!”
Thẳm Ngọc Hiên vội vàng đi vào, thầy không có nhiều bệnh nhần, liền gọi Lâm Vũ đi cùng.
“Được rôi.” Nhìn thây Đậu Tân Di thành thạo, Lâm Vũ mới yên tâm giao phòng khám cho cô ây, sau đó đi theo Thâm Ngọc Hiên đi đăng ký. Cuộc thi triển lãm trang sức lần nà Tát khát khe, hơn nữa cân phải thâm định tư cách, các công. ty trang sức có tổng giá trị số cổ phần dưới ba tỷ đồng không được phép tham gia.
Địa điểm đăng ký nằm ở tầng một của một trung tâm mua sắm cao cấp, có một quây đặc biệt và có các biển hiệu dọc quảng cáo chọ triển lãm trang sức. Phía sau quây là một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo sơ mi trăng buộc tóc đuôi ngựa, cùng với hai đồng nghiệp ăn mặc giống cô ấy.
“Xin chào, chúng tôi là Hà Ký Phượng Duyên Tường, đến đây để đăng ký tham gia cuộc thi.” Thẩm Ngọc Hiên lịch sự mỉm cười, sau đó đưa một số bản sao tài liệu ứng tuyển đã được phê duyệt bởi công ty.