Đường Kính Chi thấy Ngọc Nhi bỏ chạy, định đuổi theo thì Hồng Phong nói:
- Đường hiền đệ, thù giết người thân không đội trời chung, đệ sợ liên lụy tới Đường gia mà không cho tiểu sư muội báo thù cho gia gia thì quá vô lý rồi đấy.
Thấy Ngọc Nhi hiểu lầm mình, Đường Kính Chi cuống lên, chẳng buồn nói gì với Hồng Phong, chỉ chắp tay một cái rồi đuổi theo, Đường Uy và mấy ám vệ nghe tiếng động chạy ra, lúc này thấy hai vị chủ tử mâu thuẫn, vội vàng lui trở lại phòng.
Tới gần cửa, cách lớp giấy trắng nhìn rõ bóng lưng của Ngọc Nhi run run, Đường Kính Chi gõ cửa gọi:
- Ngọc Nhi, nàng mở cửa cho ta vào đi.
- Không mở.
Ngọc Nhi thổn thức đáp.
- Đừng, đừng khóc, Ngọc Nhi, ý ta không phải là thế.
Ngọc Nhi kiên cường đã khóc, Đường Kính Chi hốt hoảng nói gấp:
- Không báo thù thì không báo thù, thiếp nghe rồi đó, đã được chưa? Nhị gia đi đi.
Hồng Phong đang đi vào giang phòng bên cạnh, chân khựng lại, mặt lộ vẻ khó tin, nghiêng đầu sang nhìn, tên Đường Kính Chi này rốt cuộc trọng yếu cỡ nào trong lòng tiểu sư muội mà khiến cho tiểu sư muội từ bỏ báo thù cho gia gia.
Đường Kính Chi vỗ mạnh cửa:
- Ngọc Nhi, không phải là ta không cho nàng báo thù, mà hoàng thượng hạ chỉ giữ ta ở lại kinh thành, nên lúc này thực sự không thích hợp để động thủ.
- Cái gì, hoàng thượng muốn Nhị gia ở lại kinh thành?
Ngọc Nhi la hoảng, vội kéo then cài mở cửa ra, nàng còn chưa kịp làm gì thì một bóng người lao tới ôm chặt nàng vào lòng.
Ôm giai nhân trong lòng thật lâu Đường Kính Chi mới buông vòng tay siết chặt, thấy trên mặt Ngọc Nhi đầy dấu nước mắt, đưa miệng tới hôn khô.
Năm xưa ba bộ đầu lục phiến môn liên thủ đánh gia gia nàng trọng thương, Ngọc Nhi mặc dù tin tưởng đơn đấu có thể giết được đối thủ, nhưng không thể không để lại chút manh mối nào.
Lục phiến môn kinh thành không những nhiều cao thủ võ công còn sở trường truy tung, giỏi phá án, truy lùng tội phạm.
Biết mình hiểu lầm tướng công thư sinh rồi, Ngọc Nhi không dám nhìn y, ánh mắt né tránh, mặc y khinh bạc.
Hôn khô nước mắt của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi trở tay đóng cửa lại, bế giai nhân tới bên giường ngồi xuống, y thực sự không biết nha đầu ngốc này yêu mình sâu như thế từ khi nào, vì mình có thể bỏ mối thủ giết người thân.
Không muốn buông cơ thể yêu kiều đầy sức sống trong lòng ra, Đường Kính Chi cứ như thế ôm nàng, kể chuyện xảy ra từ khi vào cung cho nàng nghe.
Ngọc Nhi vốn rất xấu hổ, mặt cứ đỏ dừ dấu mặt vào ngực y, nhưng nghe tướng công mấy lượt trải qua nguy hiểm, mồ hôi lạnh toát ra, càng xấu hổ vì chỉ biết nghĩ tới mình:
- Nhị gia, thiếp biết sai rồi.
- Sau này đừng gọi Nhị gia nữa, gọi ta là Kính Chi hoặc tướng công đi.
Ngọc Nhi lắc đầu liên hồi, nghe thấy sởn gai ốc rồi, gọi như thế vài lần mồm mọc mụn mất, Đường Kính Chi cười hăng hắc, tay đặt lên cái bụng nhẵn mịn của nàng nhích lên trên từng chút một uy hiếp:
- Có gọi hay không?
Hai bầu ngực là chỗ mẫn cảm nhất trên người Ngọc Nhi, thấy tướng công thư sinh muốn sờ lên đó giở trò xấu, Ngọc Nhi vội vàng cầu xin:
- Thiếp gọi, thiếp gọi là được chứ gì ... Tướng ... Tướng công.
- Lắp ba lắp bắp, không có thành ý gì cả.
Bàn tay đó đột nhiên nhích lên đoạn nữa, tới dưới chân núi rồi.
- Kính Chi, tướng công ....
Ngọc Nhi kinh hoang chấp nhận số mệnh, nhưng miệng nhỏ của nàng đã bị Đường Kính Chi lấp kín, cái bàn tay kia vẫn không buông tha hai con thỏ trắng nở nang săn chắc đầy lực đàn hồi đã nằm trọn trong tay y, toàn thân nàng run rẩy.
Ngậm cặp môi căng mọng, trong miệng có vị tanh mặn, biết trước đó nha đầu ngốc này hạ quyết tâm không báo thù nữa đã làm chuyện không biết thương tiếng bản thân, yêu thương trong lòng càng thêm đậm, rời chiếc miệng nàng, dọc theo cái cổ ưu mỹ hôn dần xuống dưới.
Hai tay của Ngọc Nhi chẳng biết đẩy hay là ôm, đặt thõng lên cổ tướng công thư sinh, luồng lửa nhiệt đôi môi đôi bàn tay kia như như xuyên qua da thịt truyền vào trong cơ thể, miệng vừa được giải thoát, lúng búng nói nhanh để át đi tiếng rên khoan khoái chực thoát khỏi miệng:
- Nhị gia, tỳ thiếp đã gọi tướng công rồi mà, người giở trò xấu ...
Đường Kính Chi lần tay xuống cởi dây lưng của Ngọc Nhi, hai vạt áo lỏng ra, thân thể mềm mại của nàng khiến người ta phải phát cuồng thấp thoáng hiện ra, chỗ nên cong thì cong, chỗ cần tròn thì tròn, vun cao có vun cao, y nuốt nước bọt nói:
- Xấu gì, chẳng phải ta đang thực hiện quyền lực của tướng công còn gì nữa ..
Dưới ánh đèn mờ ảo làn da mịn màng trơn láng của nàng như tỏa một quầng sáng nhàn nhạt, làm nàng thêm lung linh ảo mộng, Ngọc Nhi xấu hổ hét khẽ một tiếng nằm xuống kéo chăn che người, nhưng trong lúc vội vàng không kịp che hết xuân quang, mái tóc xoã trên đôi vai trần, cặp đùi ngọc thon thả săn chắc không che kỹ thấp thoáng bờ mông uốn lượn, tròn lẳn trắng ngần ..
Ngón đèn trong phòng vụt tắt, chẳng bao lâu sau trong căn phòng tối chỉ còn tiếng rên rỉ, mơ hồ mang theo tiếng thút thít của nữ nhân, tiếng thở nặng nề của nam nhân hòa trộn vào nhau như bản giao hưởng hoan ca bất tận.
………….. …………..
Tiếng gà báo sáng kêu liên hồi đánh thức Đường Kính Chi, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, một khuôn mặt mê người lọt vào mắt, lúc này trời đã sáng hẳn, ánh mắt trời chiều qua khe cửa sổ tạo nên những cột sáng mở ảo, một trong số đó chiều lên trên giường.
Có một cái gì đó nắm trong tay, Đường Kính Chi theo bản nay bóp véo, đàn hồi đầy nhục cảm, làm Ngọc Nhi đang ngủ ngon rên khẽ một tiếng, nhưng không tỉnh, như con mèo con cuộn người rúc vào lòng y.
Mấy ngày qua kinh thành trời trong xanh, vạn dặm không gợn bóng mây, nhiệt độ ban ngày khá cao, đêm hôm qua sung sướng mê ly nhưng giai nhân xấu hổ nhất định đòi tắt đèn làm y không được nhìn cơ thể ma quỷ của nàng rốt cuộc thế nào, buông bầu ngực kia ra, nín thở từ từ kéo chăn xuống từng chút một.
Đầu tiên lộ là chiếc cổ trắng tuyệt đẹp, rồi tới hai chiếc xương quai xanh cân đối quyến rũ, ánh mặt trời chiếu lên da thịt sáng óng hoa mắt, rồi tiếp đó đó là hai ngọn ngọc phong hoàn mỹ dù đang nằm vẫn không thay đổi hình dạng, chấm hồng rung rinh vẫn nhô cao, lặng lẽ nằm trên đỉnh núi.
Nhìn rõ ràng cặp nhũ phong trắng mịn màng, bên trên vẫn còn lưu lại dấu vết giao hoan đêm qua, Đường Kính Chi bất giác nuốt nước bọt đánh ực, định tiếp tục kéo chăn xuống, khám phá khu vườn thần bí mới được y khai phá thì Ngọc Nhi bị tiếng nuốt nước bọt của y đánh thức, phát hiện ra thân trên mình lõa lộ ra ngoài, bên cạnh còn có một nam nhân đang hau háu nhìn, cuống cuồng kéo chăn che lấy đầu.
- Nhị gia, người ...
Trong chăn có tiếng giai nhân vừa thẹn vừa giận:
Ngọc Nhi hoảng loạn kéo chăn quá mạnh, làm nửa trên được che kín rồi, nhưng đôi chân xinh xắn lại lộ ra dưới ánh sáng mặt trời, Đường Kính Chi nghe cách xưng hô của Ngọc Nhi với mình, cười xấu xa nhoài người nắm lấy bàn chân trằng hồng:
- Này, tiểu nương tử, nàng vừa gọi vi phu là gì thế?
Vừa nói vừa gãi lòng bàn chân của nàng.
Nghe Đường Kính Chi cố ý giở giọng vô lại, mặt Ngọc Nhi đỏ dừ, vùng vẫy muốn rút chân lại, nhưng tướng công thư sinh nắm quá chặt không cho nàng toại nguyện, hơn nữa tay còn lần theo chân nàng tìm lên trên:
- Tướng công, thiếp sai rồi.
Con thỏ trắng yếu ớt cầu xin không làm cho con sói xám động lòng, bàn tay hư hỏng của Đường Kính Chi vẫn mân mê cặp đùi tròn săn chắc, Ngọc Nhi không chịu nổi khiêu khích, hô hấp mỗi lúc một trở nên gấp gáp, tới khi vùng kín truyền tới cảm giác tê ngứa, cuống quít đưa tay ra giữ lấy tay tướng công thư sinh, không cho ý động đậy.
- Ngọc Nhi, nàng nhẹ chút, bóp đau ta rồi.
Đường Kính Chi cố ý kêu lớn, Ngọc Nhi nghe vậy quả nhiên mắc lừa, tay vừa buông ra thì chăn bị y hất tung, sau đó đè lên người.