Người Ngọc Nhi vừa êm vừa mềm, lại ấm áp, cực kỳ thoải mái.
- Á!
Ngọc Nhi với tư tưởng của người cổ đại, sao chấp nhận được chuyện nam nữ trần truồng ôm nhau giữa ban ngay, đưa tay ra đẩy, nhưng tướng công thư sinh như quỷ vô lại hai tay ôm chặt eo nàng, căn bản không đẩy nổi, chỉ còn biết đưa tay ôm mặt, giảm bớt ngượng ngùng trong lòng.
Thấy Ngọc Nhi xưa nay luôn mạnh mẽ, dưới người mình biến thành tiểu cô nương thẹn thò, không còn chút vẻ nào của con báo cái hung mãnh nữa, lòng Đường Kính Chi trào dâng cảm giác thành tựu mãnh liệt, mắt đảo một vòng, cười gian:
- Tiểu nương tử, gọi thêm vài câu cho tướng công nghe.
- Không, tướng công, mau xuống đi ...
Ngọc Nhi lúc này thẹn tới mức chỉ muốn tìm cái khe nứt nào chui vào cho xong.
Đường Kính Chi rút tay ra, vỗ đét lên bờ mông tròn căng của Ngọc Nhi:
- Dám xem thường mệnh lệnh của vi phu, đáng đánh.
Chẳng biết bao nhiêu năm rồi chưa bị người khác đánh mông, Ngọc Nhi phát ra tiếng kháng nghị mê hồn, buông hai tay che mặt ra, quẫy đạp:
- Tướng công, mau buông tay, tha cho thiếp đi, thẹn chết người rồi.
Đường Kính Chi không buông, vuốt ve dọc tấm lưng trần như thoa mỡ của nàng, Ngọc Nhi thì sợ làm tướng công thư sinh bị thương, chẳng còn cách nào, đành kéo chăn che lấy cả hai người.
Thấy Ngọc Nhi lại muốn che mặt, Đường Kính Chi vội giữ lấy tay nàng, cứ như thế nhìn ngắm nàng ở khoảng cách gần. Ngọc Nhi mặt nóng như phát sốt, chỉ còn biết nhắm tịt mắt lại, hàng mi run rẩy, tố cáo chủ nhân nó đang cực kỳ khẩn trương.
Nhìn ngắm khuôn mặt nàng thỏa thuê một hồi, Đường Kính Chi cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi hồng ướt át.
Ngọc Nhi lắc đầu né tránh, van vỉ:
- Đừng, tướng công, ban ngày, không được ...
- Ai nói ban ngày không được?
Hôn môi không được Đường Kính Chi ngậm dái tai nàng.
- Đừng, thiếp xin chàng đó ...
Ngọc Nhi người bủn rủn:
- Hừm, nằm mơ đi, trước kia nàng quất ta sao không nói tha cho ta.
Đường Kính Chi trượt xuống, miệng chạm tới hai ngọn đồi tuyết.
Ngọc Nhi người cứng đờ, hai mắt mở to:
- Chàng nhớ thù à?
- Đương nhiên ....
Đường Kính Chi lúc này chỉ lo hưởng thụ cơ thể mê người của mỹ nhân không nghĩ gì, đáp một câu, tới khi thấy Ngọc Nhi không có phản ứng gì mới ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy mặt nàng đã ướt đẫm bi thương, nước mắt lặng lẽ chạy theo khóe mắt, Đường Kính Chi hốt hoảng bò lên:
- Ngọc Nhi, Ngọc Nhi, ta, ta chỉ vô tâm lỡ lời, nàng đừng khóc.
- Nếu như sớm biết con người của tướng công, thiếp sẽ không đánh.
Vừa rồi nghe thấy hai chữ "đương nhiên", Ngọc Nhi cứ như bị đâm một đao xuyên tim, đau đớn đơn vô cùng.
Ôm khuôn mặt Ngọc Nhi, nhìn sâu vào mắt nàng, Đường Kính Chi hết sức thiết tha nói:
- Ta biết, ta biết hết, vừa rồi ta chỉ lỡ lời thôi, ta chưa bao giờ nhớ thù cả, cưới được nàng là phúc cả đời của ta, nàng đừng khóc nữa được không, nhìn nàng khóc làm ta đau lòng ...
Thấy nam nhân nằm trên người mình vẻ mặt chân thành, không phải giả dối, Ngọc Nhi thình lình ôm chặt lấy lưng y, dấu mặt vòng lồng ngực rộng ấm nóng của tướng công.
Bị chuyện vừa rồi phá ngang, dục hỏa của Đường Kính Chi tan đi, chỉ còn lại yêu thương, hơn nữa Ngọc Nhi đêm qua mới phá thân, không chịu nổi lần chinh phạt nữa, ôm nhau thủ thỉ những lời tình ái làm Ngọc Nhi chịu không thấu, rất lâu sau hai người mới buông nhau ra, rời giường.
Ăn cơm xong y còn phải vào hoàng cung báo danh nữa.
Ngọc Nhi lúc này cũng đã hiểu phải phục vụ tướng công mặc áo rửa ráy, nàng cầm lấy cái yếm buộc lên người, nhịn đau, đi tú hoa hài, xuống đất khoáng trường sam dầy lên người tướng công, tới gần đưa tay ra buộc cả đai lưng cho y.
Cả người nàng dựa sát vào người Đường Kính Chi, làm y cúi đầu xuống nhìn thấy quá nửa bầu vú trắng mịn, lại ngứa ngáy chân tay bóp một cái.
Bị quấy rối, Ngọc Nhi khó khăn lắm mới hoàn thành được công việc của mình, rồi nhào vội lên giường, kéo chăn che đi xuân quang, xấu hổ nói:
- Nhị ... Khụ, tướng công, hôm nay chàng tự rửa ráy nhé, mai thiếp hầu hạ chàng.
Đường Kính Chi che miệng cười làm Ngọc Nhi đỏ mặt tía tai, nàng không biết lúc mình quay người bỏ chạy, mông trái có dấu tay đỏ, do bị y đánh lúc nãy, y đi tới gần, chỉnh lại chăn cho nàng, hỏi nhỏ:
- Ngọc Nhi, còn đau à?
- Ừm, hơi chút.
Ngọc Nhi thấy tướng công thư sinh không cười nữa, mặt đầy thương yêu quan tâm, dù chuyện này làm nàng khó mở miệng, nhưng vẫn lí nhí đáp, hạnh phúc chớp mắt bao phủ trọn cơ thể và trái tim nàng.
Đường Kính Chi dặn dò Ngọc Nhi mấy câu rồi mới rời phòng, vừa vặn Đường Uy lúc này từ bên ngoài về, tay cầm hộp thức ăn, theo sau có một phụ nữ và mấy tiều nha đầu y phục mong manh chừng mười ba mười bốn tuổi, thấy y, Đường Uy vội đi tới thi lễ:
- Nhị gia, nô tài đi mua đầu bếp và vài tiểu nha đầu, người xem có vừa ý không?
Hôm qua thấy tay Ngọc Nhi nứt nẻ, từ hoàng cung về biết khả năng phải ở lại Ni Lạc Thần lâu, Đường Kính Chi bảo Đường Uy mua ít hạ nhân.
Phụ nữ kia tuổi trên dưới ba mươi, tuy ăn mặc tầm thường, nhưng da dẻ mịn màng, ngũ quan đoan chính, trông không giống người phải chịu cực khổ, có một tiểu nha đầu chững mười hai tuổi ôm cánh tay nàng, rụt rè nép bên cạnh, len lén đưa mắt nhìn trộm Đường Kính Chi, thấy y nhìn tới vội vàng cúi đầu xuống.
Mấy tiểu nha đầu còn lại đưa nào đứa nấy gầy gò, đen đúa, mặt mày nơm nớp lo sợ, nhìn là biết xuất thân từ nhà cùng khổ, có điều do người môi giới muốn bán giá tốt nên cho tắm rửa sạch sẽ.
Đường Kính Chi còn chưa nói gì thì đột nhiên Đường Uy quát:
- To gan, thấy chủ tử sao không quỳ xuống!
- Thỉnh an chủ tử.
Phụ nữ dắt theo tiểu nha đầu kia uyển chuyển quỳ xuống, rất đúng tiêu chuẩn, đám tiểu nha đầu phía sau thì cuống cuồng quỳ lày, dập đầu lia lịa, có đứa còn luôn mồm xin tha tội, Đường Kính Chi thấy thế làm lạ, phụ nữ đó hẳn là đại gia khuê tú, không biết trong nhà gặp biến cố gì mà rơi vào tay đám buôn người.
Đường Kính Chi thấy tiểu nha đầu trong lòng phụ nữ đó không tệ, chỉ nó nói:
- Để nó hầu hạ bên người Ngọc di nương đi, những đứa còn lại ngươi tự an bài.
Nói xong y quay người định đi rửa ráy, được vài bước đứng lại nói:
- Mấy tiểu nha đầu này còn nhỏ phân phối mấy việc quét dọn lấy nước là được, ngoài ra các ngươi không được đụng vào người trong viện.
Nghe câu này phụ nữ kia ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ cảm kích.
Ám vệ chấp hành nhiệm vụ khá nguy hiểm, cho nên thường ngày đều tranh thủ hưởng thụ, bọn họ tính xấu nhiều, lại khá thô bạo, không hiểu quy củ lắm, Đường Kính Chi kệ họ ở ngoài cờ bạc gái mú thế nào, nhưng trong nhà, y không cho phép bọn họ xâm phạm nữ tử.
Rửa ráy xong, Đường Kính Chi xách hộp thức ăn về phòng, vừa mở cửa ra thấy Ngọc Nhi đã mặc xong y phục, đang quỳ trên giường cắt chỗ đệm có dấu lạc hồng đêm qua, thấy y không gõ cửa đã xông vào, thẹn đỏ mặt.
Đường Kính Chi vờ không nhìn thấy, đi tới bên bàn xếp thức ăn, nói:
- Ngọc Nhi, nào, chúng ta ăn cơm.
- Vâng.
Ngọc Nhi gấp miếng đệm cho vào lòng.
Ăn sáng xong, thời gian cũng tới, dặn dò Ngọc Nhi ở lại nghỉ ngơi, cùng Đường Uy cưỡi ngựa tới hoàng cung, cách cửa cung một đoạn giao ngựa lại cho Đường Uy:
- Ta cũng không biết tới khi nào mới ra được, nếu về sớm sẽ tới hiệu ngọc của phủ xem xét.
Lấy yêu bài ra, tiếp nhận tra xét của Vũ Lâm quân, Đường Kính Chi thuận lời vào trong, đi một đoạn mới ngớ ra, hôm qua y mới tới đây lần đầu, hoàng cung lớn như thế làm sao y nhớ đường cho được?
Định kiếm người hỏi đường bất ngờ chẳng thấy ai, kể cả quân lính canh giác cũng chẳng có, theo trí nhớ đi một đoạn tính gặp người rồi hỏi, không ngờ chưa đi được bao xa vừa rẽ qua một cổng tròn thì có người quát: