Nơi này là một vùng rừng rậm cực kỳ ẩm thấp, cây côi vươn cao khỏi đại địa, những tán cây lớn đến nỗi che đi cả ánh sáng mặt trời cho cánh rừng này một loại cảm giác phi thường âm u cùng quỷ dị , từng cơn gió thỉnh thoảng thổi qua làm những tán lá cây đồng loạt run lên tạo ra âm thanh như tiếng khóc than vậy, lạnh lẽ vô cùng.
Nơi này thực sự phi thường hoang vắng, đến cả dấu hiệu xuất hiện của con người cũng không có, một cánh rừng tự nhiên , một cánh rừng nguyên sinh .
Tại loại địa phương này con người không phải là chủ nhân chân chính, chủ nhân chân chính của nơi này là muông thú, là độc trùng , đặc biệt trong những nơi như vậy độc trùng phi thường độc, chỉ cần bị cắn một cái hoàn toàn có thể trở thành người thiên cổ.
Dĩ nhiên nói như vậy cũng không đúng, những cánh rừng nguyên sinh tại địa phương khác thì không biết thế nào nhưng tại nơi này có chut không giống bởi đây là đất người Miêu.
Nam Cương – Miêu Vực.
Miêu Cương – Miêu Tộc.
Đây là xưng hô của thế gian về vùng đất này , võ lâm nhân sĩ thực sự không mấy ai muốn tiến tới nơi đây , thực sự quá quỷ dị, quá dọa người.
Lúc này sâu trong rừng rậm, có một thân ảnh nhẹ nhàng di chuyển.
Đây là một nữ nhân người Miêu , nàng thân cao khoảng 1m6, một thân phục trang người Miêu, mái tóc cắt ngắn , làn da trắng mịn một cách bất ngờ cùng với khuôn mặt đẹp vô cùng.
Dung mạo của nàng thực sự rất đẹp, cứ như từ trong tranh ra vậy hơn nữa nét đẹp này không giống với vẻ đẹp của nữ nhân Trung Nguyên, khuôn mặt tròn chứ không thuôn dài như nữ nhân Trung Nguyên , nói nàng xinh đẹp không bằng nói nàng vô cùng dễ thương.
Nàng di chuyển trong cánh rừng, tốc độ không chậm, vừa nhìn cũng biết trong người liền mang theo võ công hơn nữa phi thường quen thuộc cánh rừng này .
Lam Đình vui vẻ như vậy vì đêm hôm qua nghe lén được một việc, tỷ tỷ của nàng nói có một đầu Trùng Vương sắp sinh ra ở sâu trong cánh rừng này , vừa nghe tin Lam Đình liền kích động không thôi.
Cao thủ Miêu Tộc có rất nhiều người nuôi trùng ngay ở trong những cánh rừng nguyên sinh , tại nơi này nuôi liền dễ dàng hơn nhiều, giống như chăn thả gia súc tự nhiên vậy, trong quá trình này thỉnh thoảng cũng sẽ có Trùng Vương sinh ra.
Trùng Vương sinh ra không tính là đại sự gì với người Miêu bởi Trùng Vương cũng có nhiều loại , Miêu Tộc vốn không thiếu Trùng Vương, trừ khi là Trùng Đế sinh ra mới có thể coi là đại sự toàn tộc .
Lam Đình trời sinh đã có cảm giác lực rất mạnh, nàng chỉ biết con Trùng Vương sắp sinh kia nằm sâu trong sơn mạch , cũng không biết vị trí cụ thể nhưng mà nàng tin vào cảm giác của mình, nàng liền đi theo cảm giác.
Rốt cuộc sau khoảng 2 giờ di chuyển trong rừng, Lam Đình rốt cuộc dừng lại, nhịp tim của nàng khẽ đập nhanh hơn, nàng biết nàng sắp đến, ít nhất là thứ hấp dẫn cảm giác của nàng đang ở gần đây.
Lam Đình thực sự run lên , nàng không hiểu sao đám thú này căn bản không đụng vào xác chết kia mà chỉ lằng lặng nằm bên cạnh, bình yên đến lạ , cứ như . . . đang muốn bảo vệ cái xác vậy.
Lam Đình lại bắt đầu hướng ánh mắt lên trên , nàng thấy rất nhiều dây leo đứt gãy, nàng lập tức hiểu xác chết này chỉ sợ từ trên cao ngã xuống.
Mắt đẹp khẽ cau lại , nàng biết từ trên cao ngã xuống nhưng lại có rất nhiều dây leo trống đỡ có lẽ sẽ không chết , lại nhìn từng tia nắng xuyên qua những tán lá cây chiếu xuống cái xác kia , Lam Đình khẽ cắn răng , bước nhẹ về phía trước.
Nàng thật ra cũng rất sợ đám muông thú kia tấn công mình, nàng ban đầu chỉ bước một bước , cho đến khi thấy những muông thú này thậm chí không phản ứng gì, nàng mới dám bước tiếp.
Mãi cho đến khi nàng lại gần xác chết, đám muông thú này căn bản vẫn không thèm động một chút nào, cứ như nàng là người vô hình vậy.
Lam Đình nhìn ba đầu lão hổ một chút, lại nhìn sang hai con hắc hùng, nàng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay run run chạm vào xác chết.
Vừa chạm một cái, nàng liền giật bắn mình mà thu ngón tay lại, may mắn thế nào những sinh vật kia cũng không có ý định động, duy chỉ có mấy đầu lão hổ hơi hơi mở mắt ra nhìn nàng rồi lại khép mắt vào, căn bản không có thêm hành động nào.