Lam Đình trời sinh đã có cảm giác lực rất mạnh, nàng chỉ biết con Trùng Vương sắp sinh kia nằm sâu trong sơn mạch , cũng không biết vị trí cụ thể nhưng mà nàng tin vào cảm giác của mình, nàng liền đi theo cảm giác.
Rốt cuộc sau khoảng 2 giờ di chuyển trong rừng, Lam Đình rốt cuộc dừng lại, nhịp tim của nàng khẽ đập nhanh hơn, nàng biết nàng sắp đến, ít nhất là thứ hấp dẫn cảm giác của nàng đang ở gần đây.
Lam Đình thực sự run lên , nàng không hiểu sao đám thú này căn bản không đụng vào xác chết kia mà chỉ lằng lặng nằm bên cạnh, bình yên đến lạ , cứ như . . . đang muốn bảo vệ cái xác vậy.
Lam Đình lại bắt đầu hướng ánh mắt lên trên , nàng thấy rất nhiều dây leo đứt gãy, nàng lập tức hiểu xác chết này chỉ sợ từ trên cao ngã xuống.
Mắt đẹp khẽ cau lại , nàng biết từ trên cao ngã xuống nhưng lại có rất nhiều dây leo trống đỡ có lẽ sẽ không chết , lại nhìn từng tia nắng xuyên qua những tán lá cây chiếu xuống cái xác kia , Lam Đình khẽ cắn răng , bước nhẹ về phía trước.
Nàng thật ra cũng rất sợ đám muông thú kia tấn công mình, nàng ban đầu chỉ bước một bước , cho đến khi thấy những muông thú này thậm chí không phản ứng gì, nàng mới dám bước tiếp.
Mãi cho đến khi nàng lại gần xác chết, đám muông thú này căn bản vẫn không thèm động một chút nào, cứ như nàng là người vô hình vậy.
Lam Đình nhìn ba đầu lão hổ một chút, lại nhìn sang hai con hắc hùng, nàng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay run run chạm vào xác chết.
Vừa chạm một cái, nàng liền giật bắn mình mà thu ngón tay lại, may mắn thế nào những sinh vật kia cũng không có ý định động, duy chỉ có mấy đầu lão hổ hơi hơi mở mắt ra nhìn nàng rồi lại khép mắt vào, căn bản không có thêm hành động nào.