Bản thân Lam Phượng Hoàng vì cứu người thực sự đã cực kỳ gấp , nàng thậm chí lựa chọn ngồi im đợi Vô Song tĩnh tọa , đợi Vô Song hồi phục trạng thái rồi lập tức mang theo Vô Song rời đi.
Thật ra mà nói, lần Thần Nông Cốc giao lưu với Ngũ Độc Giáo cũng là nàng đứng ra thúc đẩy, bài thi cuối cùng liền muốn đưa ra triệu chứng của người kia , xem ai có thể tìm ra biện pháp tối ưu nhất liền tính là vô địch .
Dĩ nhiên khi mà cả Lam Giác cũng không có cách nào cứu trị thì nàng cũng chẳng hy vọng gì vào mấy y sư của Thần Nông Cốc, nàng chỉ quan tâm tới Thẩm Tương Vân.
Thẩm Tương Vân là Thần Nông Dược Thể trong truyền thuyết, nàng hoàn toàn có khả năng đưa ra chủ kiến không ai ngờ dù sao Thần Nông Dược Thể vẫn cứ là thể chất hack , ai biết có thể tạo nên điều thần kỳ gì ? .
Hôm nay nàng vô tình gặp Vô Song, nàng đến hiện tại trong lòng vẫn chưa chịu công nhận Vô Song là Thần Y nhưng mà nàng lại phát hiện ra một thứ đáng sợ của Vô Song , đó là thực lực.
Đại khái trong lòng nàng thì Vô Song là Y – Võ song tu .
Y thuật của Vô Song chưa hẳn đã là Thần Y nhưng thuật châm cứu cao đến dọa người về phần võ công lại càng không cần phải nói , Vô Song dĩ nhiên có những thứ mà Thần Y khác không có , coi như một loại đặc dị.
Quan trọng nhất cái thủ đoạn chuyển hóa giữa chí dương thành chí hàn rồi chí hàn quay về chí dương , thú thật Lam Phượng Hoàng hiện nay vẫn cảm thấy như mơ, trong lòng nàng liền xác định Vô Song cũng 'hack' .
Giống như Thẩm Tương Vân , Vô Song cũng có một loại khả năng nào đó không theo quy tắc bình thường , đây mới là điểm Lam Phượng Hoàng trọng thị ở Vô Song.
Người mà nàng cần cứu được tổ phụ nói là 'Số Phải Chết' , nếu đa như vậy nhất định phải cần những người không theo quy tắc bình thường đến cứu trị .
_ _ _ _ _ _ __ _
Một mực đợi Vô Song 2 tiếng đồng hồ , cho đến khi Vô Song mở mắt ra , Lam Phượng Hoàng vẫn còn ngồi đấy, nàng căn bản chưa từng cử động , chưa từng rời đi .
Ánh mắt Vô Song nhìn thấy sự mong đợi của Lam Phượng Hoàng, hắn hít sâu một hơi rồi nhẹ gật đầu.
“Đi thôi”.
Lam Phượng Hoàng nghe vậy, nụ cười hiện rõ trên mặt bất quá nàng nhìn Vô Song một lúc lại hơi hơi cúi đầu.
“Vô Song công tử . . . cái chỗ ta dẫn ngươi đến là trọng địa của người Miêu chúng ta, Phượng Hoàng cho dù có tâm dẫn công tử đến thì vẫn phải bịt mắt người lại , hy vọng người hiểu cho “.
Vô Song đối với cái việc này đương nhiên không có ý kiến gì , nơi nào chẳng có trọng địa ? .
Vô Song đương nhiên cũng không sợ hãi Lam Phượng Hoàng sẽ hại hắn, thú thật Vô Song đã không còn là mao đầu tiểu tử năm xưa, hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, Miêu Cương quả thật có nguy hiểm nhưng mà nguy hiểm được hơn Thiên Đạo sao ? .
Ngoài ra còn phải nói thêm một việc, bịt mắt với Vô Song vốn là vô dụng, Vô Song bản thân có đến 4 con mắt , hắn hoàn toàn có thể dựa vào Huyền Sinh Quan mà nhìn rõ tất cả mọi thứ bên ngoài, cảm nhận rõ tất cả mọi thứ bên ngoài , có bịt mắt vào với hắn cũng không tính là gì .
Mọi việc rất nhanh được giải quyết , Lam Phượng Hoàng liền mang Vô Song rời đi , rời khỏi căn nhà ban đầu .
Giữa Lam Phượng Hoàng cùng Vô Song là một sợi dây thừng quấn lấy hông cả hai Giữa hai người lúc này là một sợi dây thừng buộc thẳng vào hông, Lam Phượng Hoàng cứ thế dẫn đường cho Vô Song .
Đường núi có chút khó đi nhưng mà cao thủ như Vô Song mà nói thì cũng không phải vấn đề gì đồng thời từ Huyền Sinh Quan , Vô Song nhìn khung cảnh xung quanh không khỏi thấy là lạ.
Trời hiện nay đã tờ mờ sáng, có lẽ khoảng 3-4h , mặt trời còn chưa lên , cảnh vật mờ mờ ảo ảo nhưng đã không khó nhìn như trong đêm tối , xuyên qua những con đường hẹp, những tán cây thậm chí cả nhưỡng đoạn đường núi cao gồ ghề, Vô Song thậm chí còn nhìn thấy từng con suối chảy róc rách.
Lam Phượng Hoàng căn bản không có dẫn hắn đi vào địa phương của người Miêu , nàng như dẫn hắn vào trong rừng sâu vậy .
Miêu Tộc thật ra có rất nhiều chi, tại Miêu Cương dĩ nhiên không chỉ có một làng người Miêu ,dĩ nhiên cũng có thể Lam Phượng Hoàng dẫn Vô Song đến một làng người Miêu khác bất quá nếu như vậy thì không đến mức thần bí như thế đi ? .
Đoạn đường thật sự có chút dài , tốc độ cả hai người lại không tính là nhanh, hai người đi vào lúc 3-4h sáng, theo Vô Song cảm nhận phải đến gần 6h sáng khi mặt trời dần dần nhú lên , Lam Phượng Hoàng mới dừng lại thở dốc một hơi .
Việc tiếp theo càng khiến Vô Song cảm thấy quái lạ, trước mặt hắn là một rừng trúc.
Trúc cùng tre thật ra là hai loại cây dễ sinh trưởng nhất, việc có rừng trúc tại cánh rừng này thật ra không phải là không thể nhưng cái này chắc chắn là do người chồng, căn bản không thể xuất hiện trong tự nhiên .
Lam Phượng Hoàng dẫn Vô Song vào bên trong rừng trúc, lần này thì Vô Song bắt đầu thật sự giật mình.
Hắn đã không phải Vô Song trước đây , ít nhất qua một chuyến ở Đào Hoa Đảo , Vô Song với trận pháp không còn dốt đặc cán mai , hắn nhận ra rừng trúc này không ngờ cũng được sắp đặt thành trận pháp, là Cửu Cung Bát Quái Trận của đạo gia.
Tất nhiên Lam Phượng Hoàng đã dẫn đường cho Vô Song thì nàng cũng phải biết phá trận , cũng không mất quá nhiều thời gian , hai người rốt cuộc đi xuyên qua rừng trúc, trước mặt Vô Song liền là một ngôi nhà lớn, nhìn từ mặt ngoài ít nhất phải 70m2 , toàn bộ đều làm bằng trúc .
Lam Phượng Hoàng đến tận đây mới xoay lại, chậm rãi vì Vô Song tháo khăn bịt mắt ra , vẻ mặt của nàng mang theo vài tia bất đắc dĩ.
“Vất vả cho công tử rồi, đường có chút xa”.
Vô Song làm bộ nhắm nghiền mắt lại, phải vài giây sau mới mở ra , đối với Lam Phượng Hoàng áy náy hắn cũng cười cười.
“Không phải là có chút xa mà là rất xa rồi, đi đoạn đường này cho ta cảm giác còn mệt hơn lúc ngồi bức độc Trùng Đế nữa , chỉ tính riêng cung đường này ta liền muốn tăng thù lao”.
Lam Phượng Hoàng nghe vậy cũng cười, nàng sau đó với Vô Song nhẹ cúi đầu.
“Vô Song công tử, người đợi ta một chút, ta vào bên trong”.
“Bạch đại ca , Bạch đại ca, muội đến đây , ca có trong phòng không ?”.
Lam Phượng Hoàng lên tiếng gọi vọng vào , vài giây sau trong nhà liền có âm thang vang lên .
“Là tiểu Hoàng à, mau vào đi , gọi cả khách nhân bên ngoài vào”.
Lam Phượng Hoàng nghe được người bên trong nói mới quay đầu lại với Vô Song , khẽ cười.
“Công tử, mời vào “.
Vô Song tất nhiên cũng bước theo Lam Phượng Hoàng vào nhà đồng thời trong lòng có chút kỳ quái.
Nam tử kia giọng nói còn rất trẻ, giọng nói cũng hữu lực 10 phần , căn bản không giống người sắp chết, ngoài ra nam tử này trong tên có một chữ Bạch.
Điều làm Vô Song không biết nói gì là cách xưng hô của hắn với Lam Phượng Hoàng , dĩ nhiên lại gọi con gái người ta là tiểu Hoàng ? , cái này có chút giống gọi tiểu cẩu vậy, cũng may còn chưa trực tiếp đổi thành A Hoàng .
Bên trong căn nhà này tất cả mọi đồ vật đều được bài trí rất đơn giản , toàn bộ dụng cụ đều làm bằng trúc lộ ra một loại cảm giác văn nhã đồng thời nơi này có rất nhiều sách , người bên trong nếu không phải là văn nhân đương thời chỉ sợ cũng là người thích nghiên cứu tạp học nhân gian , đa tài đa nghệ.
Lam Phượng Hoàng dẫn Vô Song đến chính phòng , vào đến nơi Vô Song căn bản đến một cái bóng người cũng không thấy , Lam Phượng Hoàng rất nhanh mời Vô Song ngồi xuống chiếc bàn thấp giữa phòng, bàn tay nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy bình sứ, vì hắn nhẹ nhàng rót một chén rượu.
“Nơi này không có trà chỉ có rượu , đây là đặc sản của Miêu Cương chúng ta, Ngũ Bảo Mật Hoa Tửu , không chỉ có công hiệu ngưng thần điều tức còn có thể kháng độc tính , đi lại trong Miêu Cương chướng khí mù mịt , người Miêu muốn đi xa nhất định không thể thiếu loại rượu đặc chế này”.
“Vô Song công tử mời ngồi một chút, Phượng Hoàng vào bên trong nói chút chuyện với Bạch đại ca”.
Vô Song cười cười, gật đầu với nàng , hắn đương nhiên cũng không làm gì , chỉ ngồi im một chỗ thưởng thức rượu.