“Tôi đã từng nghĩ qua, tôi chỉ muốn tập trung vào thiết kế.” Đối diện với ánh mắt dò xét của Cao Yến, Sở Hạ khéo léo chuyển chủ đề, một lần nữa chuyển sang chuyện công việc.
Anh không muốn để người ngoài biết quá chi tiết về chuyện giữa anh và Lương Thi Vận.
Đặc biệt là năm đó Cao Yến còn từng theo đuổi Lương Thi Vận, mặc dù hai người thân thiết, nhưng những chuyện liên quan tới cô, anh vẫn có một phần tâm tư giấu đi.
“Được rồi, tôi tôn trọng quyết định của cậu.” Cao Yến thở dài nói, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nếu cậu không có hứng thú với chuyện lập nghiệp, vậy chi bằng tới làm nhà thiết kế chính trong dự án của tôi đi?”
“Nhà thiết kế chính?” “Ừm. Suy xét chút đi.”
Nói chuyện với Cao Yến xong, mấy ngày sau đó Sở Hạ cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì về Lương Thi Vận.
Cô giống như hoàn toàn quên mất anh vậy.
Anh có gửi cho cô một tin nhắn hỏi về tiến trình kế tiếp của dự án nghỉ dưỡng, hai giờ sau cô mới trả lời lại anh, giọng điệu vẫn là kiểu việc công theo phép công.
Anh nói đùa là cô bận rộn nhỉ, cô chỉ trả lời anh một chữ ‘ừm’, sau đó không có câu nào nữa.
Cô đang bận chuyện gì? Ngoại trừ công việc thì liệu có chuyện riêng tư không?
Sở Hạ muốn hỏi cô, nhưng sau mấy năm vắng mặt anh đã không còn hiểu rõ tình hình gần đây của cô nữa, muốn hỏi cô nhưng không biết phải hỏi làm sao, cũng không thể nào hỏi cô và vị bác sĩ Sầm kia tiến triển tới đâu được.
Sở Hạ nhịn không được mở vòng bạn bè của Lương Thi Vận ra, lướt qua từng tin từng tin để xem trạng thái của cô trong mấy năm nay.
Trong những dòng trạng thái đó, hơn phân nửa là về những dự án hợp tác thành công của công ty cô, còn có một số sự kiện liên quan tới chuyển đổi ngành bất động sản, những trạng thái về cuộc sống cá nhân của cô rất ít, đặc biệt là liên quan tới chuyện tình cảm thì càng không.
Một dòng trạng thái duy nhất lộ ra chút manh mối, chính là một video quay cảnh bờ biển, trong video đó có một đoạn ngắn quay Lương Thi Vận đang mặc váy dài đi trên bờ biển.
Hoàng hôn ở chân trời đỏ như lửa, ánh mặt trời trải dài như sơn dầu bắn tung tóe, nước biển xanh ngắt cuối trời, từng đợt sóng vỗ bờ cát mịn, Lương Thi Vận đang đứng ở gần bờ, quay đầu lại mỉm cười.
Cảnh quay này ở trong mắt của Sở Hạ là góc nhìn của bạn trai. Là ai quay cho cô?
Cô nói mấy năm nay cô không quen bạn trai, vậy cô đi nghỉ mát cùng với ai?
Sở Hạ xem từng bình luận của bạn bè cô bên dưới, nhưng anh không tìm được manh mối gì, anh lại trở về khung bình luận, gõ vào dòng chữ ‘Đây là chỗ nào, rất đẹp.’
Anh chuẩn bị gửi đi, lại nhìn thấy thời gian đăng video là nửa năm trước, bèn xóa đi những con chữ đã gõ xong.
Xa cách mấy năm, khoảng cách của hai người sớm đã không phải là thời gian nữa, mà là hai người hoàn toàn không biết gì về cuộc sống của đối phương.
“Tôi có thể đảm nhận vị trí nhà thiết kế chính cho dự án của cậu.” Vừa nhận cuộc gọi, Cao Yến chưa kịp mở miệng anh đã đi thẳng vào vấn đề, “Có điều, tôi có một điều kiện.”
Hiệu suất làm việc của Cao Yến rất cao.
Sau ngày kết thúc cuộc gọi đó một hôm, Sở Hạ dọn vào tiểu khu của Lương Thi Vận.
Chỉ đạo công nhân chuyển đồ đạc của mình vào sắp xếp xong,, Sở Hạ liền gửi tin nhắn cho Lương Thi Vận: “Gần tiểu khu nhà em có quán ăn nào ngon không?”
Lúc tin nhắn này gửi đến, Lương Thi Vận đang bận họp, Quán ăn?
Trong đầu Lương Thi Vận lập tức nhảy lên mấy cái tên, cả một buổi sáng phải làm việc nên não bộ của cô chưa kịp hiểu vì sao Sở Hạ lại hỏi quán ăn gần nhà cô.
“Lương tổng?” Thư ký bên cạnh cô nhỏ giọng nhắc nhở.
“Khụ khụ.” Lương Thi Vận ho khan, tầm mắt từ điện thoại di chuyển sang chỗ khác, “Tiếp tục đi.”
Sau đó, cô đặt điện thoại đặt một bên, nghiêm túc nghe cấp dưới báo cáo.
Bận rộn cả một ngày, vất vả lắm mới về tới nhà thì đã là 1 giờ rạng sáng, đến cả tin nhắn Sở Hạ gửi tới cũng sớm bị cô vứt ra khỏi đầu.
Ngày hôm sau, Lương Thi Vận dậy tập thể dục buổi sáng như thường lệ.
Trước khi ra ngoài cô thử đánh giá người phụ nữ trong gương, hai mươi tám tuổi, đã không còn ở đỉnh cao của tuổi trẻ, so với lúc còn đi học đại học thanh xuân phơi phới thì quả thật là một trời một vực, cho nên cô muốn dựa vào việc vận động để bảo dưỡng cơ thể.
Cô chầm chậm chạy dọc theo công viên ở tiểu khu.
Không khí sáng sớm làm cho tinh thần thoải mái, cô chạy lên cây cầu nhỏ bên bờ sông, vừa mới kéo duỗi người thì khóe mắt chợt nhìn thấy Sở Hạ cũng mặc đồ thể thao tới tập thể dục buổi sáng.
Anh mặc bộ đồ thể thao đơn giản, không chút kiêng dè để lộ vóc người cường tráng mạnh mẽ, tóc ở hai bên thái dương bị mồ hôi làm ướt, áo trắng ngắn tay cũng thấm mướt mồ hôi, thấp thoáng ẩn hiện màu da và đường cong cơ thể săn chắc, làm cô bất giác nhớ tới xúc cảm động chạm tuyệt vời trong vòng tay anh hai đêm đó.
“Sao anh lại ở chỗ này?” Lương Thi Vận gạt những suy nghĩ miên man sang một bên, hỏi anh.
Cô cố gắng khống chế lực chú ý của bản thân, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm từ cổ anh trở lên.
“Anh đồng ý với Cao Yến sẽ làm nhà thiết kế chính cho dự án của công ty cậu ấy, cậu ấy thấy anh tạm thời không có chỗ ở, nói là bên đây có một căn hộ vừa hay đang bỏ trống, nên đưa cho anh sử dụng.”
Sở Hạ cầm khăn lông lau mồ hôi, ánh mắt cũng nhìn về phía Lương Thi Vận, “Vừa hay em cũng ở đây, chúng ta cũng có thể bầu bạn.”
Khó trách ngày hôm qua anh hỏi cô quán ăn gần đây. Lương Thi Vận lập tức hiểu ra.
Có điều, tuy rằng tiểu khu này cũng không tệ, nhưng lại cách Nhạc Thượng và trung tâm thành phố hơi xa, mà ở trung tâm thành phố bất động sản bỏ không của Cao Yến cũng đâu có ít?
Lăn lộn trong giới đã lâu, Lương Thi Vận cũng học được cách hiểu rõ mà giả bộ như hồ đồ, cô không vạch trần, chỉ hỏi: “Anh đi dạo quanh đây chưa?”
“Vẫn chưa kịp đi.” Sở Hạ lắc đầu, “Hôm qua dọn đồ vào căn hộ mất nguyên một ngày.”
“Vậy để em dẫn anh đi dạo quanh đây, ở đây có rất nhiều quán ăn, có điều không biết có hợp khẩu vị anh không thôi.”