Lương Thi Vận dẫn Sở Hạ đi dạo một vòng quanh tiểu khu, hai người cùng nhau ăn bữa sáng, thời gian sau đó cứ như vậy trở thành hàng xóm.
Sở Hạ cũng có thói quen tập thể dục buổi sáng.
Lương Thi Vận gần như mỗi ngày ra ngoài đều gặp anh, cũng không biết có phải do anh cố ý hay không, cô cũng lười để tâm tới chuyện đó. Dù sao mối quan hệ hàng xóm láng giềng ở những tiểu khu xa hoa thật sự rất nhạt nhẽo, nếu có thể có thêm một người hàng xóm để trò chuyện thì cũng không phải là chuyện xấu gì.
Buổi sáng mỗi ngày hai người cùng nhau tập thể dục, thỉnh thoảng còn cùng nhau ăn bữa sáng.
Cuối tuần, Sở Hạ thấy trong nhà bếp cuối cùng cũng đã có đầy đủ dụng cụ và nguyên liệu, bèn mời Lương Thi Vận tới nhà dùng cơm.
“Ăn cơm sao?”
“Đúng vậy, hai ngày trước Cao Yến có đem qua cho anh một bộ đồ dùng nhà bếp còn sót lại từ cuộc thi rút thăm trúng thưởng của công ty cậu ấy, anh nghĩ căn hộ này từ lúc vào ở đến giờ vẫn chưa đốt lửa, cho nên cuối tuần muốn nấu chút gì đó.”
“Cao Yến định tới đây cọ bữa cơm, em có muốn qua ăn chung không?” Anh lại nói thêm một câu.
“Anh xuống bếp sao?” Người ta hay nói, hầu hết các du học sinh sau khi ra nước ngoài đều bắt buộc phải biết nấu ăn, nhưng để một người như Sở Hạ nấu cơm, hình ảnh đó vẫn làm cho người khác có chút tò mò. Với lại dù dự án khu nghỉ dưỡng đã kết thúc, nhưng tạo mối quan hệ tốt với Cao Yến cũng không thiệt chỗ nào, Lương Thi Vận ngẫm nghĩ rồi gật đầu, nói: “Được.”
Thứ bảy, Lương Thi Vận tranh thủ về nhà trước buổi cơm chiều.
Sở Hạ sống ở tòa nhà bên cạnh cô, thấp hơn hai tầng lầu. Cô dựa vào số nhà Sở Hạ cho tìm được căn hộ của anh, cửa khép hờ, cô vừa gõ hai cái thì cửa đã mở ra.
“Tới rồi sao?” Sở Hạ mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng, quấn thêm chiếc tạp dề.
“Nhìn cũng khá ra dáng đấy.” Lương Thi Vận liếc mắt đánh giá anh, đưa đồ trong tay cho anh rồi nói, “Em mang theo giỏ trái cây tới đây.”
Là cherry và dâu tây.
“Khách sáo quá vậy.” Sở Hạ đặt đồ lên bàn trà ở phòng khách, dặn dò: “Ngồi đi, Cao Yến có chút việc nên chắc một chút nữa mới tới, anh đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn, một hồi nữa cậu ấy tới thì xào rau lên là được.”
Anh nói xong bèn quay người đi lấy cho cô một ly nước chanh, sau đó tìm điều khiển TV đưa cho cô: “Nếu buồn chán thì em xem TV nhé.”
Lương Thi Vận đã lâu rồi không đụng đến TV, cũng không biết nên xem cái gì. Cô đặt điều khiển xuống, nói: “Có thể đi tham quan một chút không?”
“Cứ tự nhiên.”
Nếu so với căn hộ của Lương Thi Vận thì dĩ nhiên diện tích căn hộ của Cao Yến nhỏ hơn một chút, có điều nếu Sở Hạ ở một mình thì cũng đủ rồi, ngoại trừ phòng ngủ lớn còn có một phòng sách.
Trang trí trong căn hộ đều do chủ đầu tư hoàn thiện, trước đó có lẽ Cao Yến cũng chưa từng tới ở, rất nhiều nơi vẫn còn mới tinh, nhưng có một số đồ vật vừa nhìn đã biết là Sở Hạ mang tới, ví dụ như bồn hoa ở ban công, những cuốn sách nước ngoài trên kệ sách.
Đại khái đã quan tham xong, Lương Thi Vận bèn đi tới phòng bếp.
Sổ Hạ đang cắt khoai tây, dáng vẻ anh cắt khoai tây rất ra ngô ra khoai, nếu bỏ qua việc những miếng khoai tây lớn nhỏ không đều kia.
“Tuy rằng kỹ thuật cắt rau củ không tốt lắm, nhưng mùi vị vẫn ổn.” Sở Hạ dường như cảm nhận được tầm mắt của cô.
Lương Thi Vận không lên tiếng, cứ như vậy mà chăm chăm nhìn anh cắt rau củ.
Hai người quen biết đã nhiều năm, chuyện thân mật nhất cũng đã từng làm, nhưng từ trước tới nay cô chưa từng nhìn thấy một khía cạnh giản dị như vậy của anh, như thể nhuệ khí và dã tâm của ngày xưa đã phai nhạt, một lòng chỉ mong được sống bình an.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân anh về nước?
“Cao Yến nói sắp đến rồi, anh chuẩn bị xào rau đây, hay là em ra ngoài tránh một chút nhé, nếu không dầu mỡ sẽ bám lên người.” Sở Hạ liếc mắt nhìn.
Dáng vẻ xào rau của anh trông thuần thục hơn việc cắt rau, âm thanh xào nấu vang vọng làm cho căn hộ mang thêm chút khói lửa nhân gian.
Lương Thi Vận nhìn một hồi, sau đó mới đi ra khỏi phòng bếp. Chẳng mấy chốc Cao Yến đã tới.
Lương Thi Vận mở cửa cho anh ta vào, hai người vẫn khách sáo chào hỏi nhau như trước, mãi cho tới khi Sở Hạ bưng món ăn cuối cùng từ trong phòng bếp ra đặt lên bàn: “Hai người các cậu ngày nào cũng bận đến đầu tắt mặt tối như vậy có thấy mệt không?”
Anh nói xong, từ trong tủ lạnh lấy ra hai lon bia đưa cho hai người bọn họ.
Cao Yến nhận lấy bia, dùng một tay mở nắp ra, sau đó duỗi tay chạm vào lon bia của Lương Thi Vận, hai người nhìn nhau cười cười, cuối cùng cũng dừng cuộc trò chuyện trái lương tâm lại.
Rượu bia là chất bôi trơn của những mối quan hệ, lời này quả thật không sai.
Sau vài lon bia, ba người từ từ bật chế độ trò chuyện, từ những chuyện mỗi người trải qua mấy năm nay cho tới sự phát triển của thành phố C mấy năm gần đây, còn có cả chuyện Covid-19 vào năm trước, giống như những người bạn tốt đã nhiều năm không gặp mặt.
Cao Yến nói, mùa dịch năm trước vừa hay anh ta có việc làm ăn ở Vũ Hán, mới bàn bạc xong thì gặp phải chuyện phong tỏa Vũ Hán, bị buộc phải dừng lại, có thể nói là được tận mắt chứng kiến cảnh chiến tranh không thuốc súng, Sở Hạ cũng kể tình huống ở nước Anh khi đó…
“Thi Vận thì sao?” Cao Yến đột nhiên hỏi
Lương Thi Vận ngẫm nghĩ, tình trạng của cô hình như tốt hơn so với hai người bọn họ.
Trong thời gian dịch bệnh cô vẫn đang ở đây.
Lúc ấy vừa hay là tết Âm Lịch, bố cô cùng mẹ kế dẫn theo em trai trở về quê của mẹ kế, mẹ cô lại cùng dượng dẫn em gái đi du lịch, Lương Thi Vận thấy đi bên nào cũng không thú vị, vì vậy cô dứt khoát lựa chọn tăng ca làm việc.
Cô tăng ca làm việc không được bao lâu thì diễn ra dịch bệnh, tất cả xí nghiệp đều buộc phải kéo dài thời hạn khởi công, toàn bộ những nơi ăn uống đều phải tạm dừng buôn bán, tiểu khu cũng bắt đầu phong tỏa, thực hiện việc tự quản…
Trong khoảng thời gian đó, Lương Thi Vận nơi nào cũng không đi được, cả ngày chỉ có thể ở trong căn hộ chán đến phát điên, cũng may lúc ấy có người bầu bạn với cô để giết thời gian.
“Em? Bị kẹt ở chỗ này hai tháng.”
Hai tháng kia cũng thật sự phóng túng, Lương Thi Vận nghĩ, Cao Yến từ vẻ mặt của cô tìm ra manh mối: “Một mình sao?”
“Không thì sao?” Lương Thi Vận cười, nhưng chỉ cần người thân thiết với cô hơn một chút có thể nhìn ra chuyện không phải như vậy.
Lòng hiếu kỳ của Cao Yến nổi lên.
“Thi Vận, trong buổi họp lớp bọn họ có nói em còn độc thân.” Cao Yến, “Mấy năm nay thật sự không quen bạn trai sao?”
Anh ta rõ ràng là không tin lời cô nói, cô muốn giải thích rõ ràng thì ngược lại càng có vẻ là cố tình giấu giếm; huống hồ có một số việc cũng không dễ nói.
Lương Thi Vận bèn cười: “Ai nói không có chứ? Là kết giao quá nhiều nên không biết chọn ai mới tốt.”
“Bao nhiêu người? Nếu chưa từng ngủ với nhau thì không tính.” Có lẽ là đã uống khá nhiều, Cao Yến lại bổ sung thêm.
“Em nghĩ lại đã…” Lương Thi Vận, “Vậy thì cũng chọn không được.”
Rõ ràng chỉ là nói đùa, Cao Yến lập tức cười rộ lên, Sở Hạ lại lâm vào trầm tư, anh cầm lon bia trong tay, một hơi uống hết sạch.
Sau đó lại nói chuyện thêm một hồi nữa Cao Yến mới đi về.
Anh ta rõ ràng là có chút say, nhưng tửu lượng không tệ, trên mặt cũng không có dấu hiệu gì, nhìn qua chỉ trầm mặc hơn so với bình thường.
Sở Hạ đưa anh ta xuống lầu, Lương Thi Vận cũng muốn xuống lầu, bèn phụ dọn dẹp lon bia vào túi, nghĩ vừa hay đem xuống lầu vứt rác luôn. Lúc đang dọn dẹp lại nhìn thấy cuốn sách về kiến trúc bản tiếng Anh mà cô muốn học bấy lâu nay đặt ở trên bàn trà.
Cô lật xem, định chờ Sở Hạ về sẽ mượn đem về.
“Tiễn anh ta về rồi sao?” Một chốc sau, tiếng mở cửa vang lên lần nữa.
“Ừm, giao cho tài xế rồi.” Sở Hạ nhìn thoáng qua mặt bàn, ”Em dọn dẹp xong rồi sao?”
“Vâng.” Lương Thi Vận đưa mắt nhìn đống lon bia kia, “Mùi vị chẳng ra làm sao, cũng không hiểu sao đàn ông các anh lại thích uống bia như vậy.”
“Cũng không phải nói các anh, em là nói…” Cô ngẫm nghĩ lại, định bổ sung thêm.
“Anh biết.” Sở Hạ cắt đứt lời cô.
Làm ăn trong nước không muốn uống rượu bia là chuyện dường như không có khả năng. Anh chỉ trong nháy mắt đã hiểu ý của cô: “Anh mua nước đậu xanh, có muốn uống một chút không?”
Trong không khí vẫn còn quẩn quanh mùi bia, hai người bọn họ ngồi trên sô pha uống nước đậu xanh.
“Không phải nói mấy năm nay không quen bạn trai sao? Chuyện trong lúc dịch bệnh là thế nào?” Sở Hạ đột nhiên cất tiếng hỏi.