Ngày hôm sau tỉnh lại, Lương Thi Vận chỉ cảm thấy đau đầu.
Cả người đau nhức không còn chút sức lực, cô vô thức nhíu chặt mày, chờ đến khi sự đau nhức đó qua đi cô mới dần dần cảm nhận được bên cạnh có hơi ấm.
Sở Hạ ôm lấy cô, ánh mắt của anh vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng vi diệu nhìn vào cô.
Lương Thi Vận khẽ cựa quậy người ngồi dậy, nơi tay chân của hai người chồng lên nhau vẫn còn mang theo sự ẩm ướt do đổ mồ hôi.
Cô hơi lui về sau, kéo vạt áo thun mà tối hôm qua Sở Hạ đưa cho cô mặc để che phần mông lại, quần lót cũng không biết đã bị ném tới nơi nào.
Cô hít sâu một hơi, mang dép đi nhanh tới phòng tắm.
Dạo trước có thời gian cô ngủ lại đây nên những đồ dùng cá nhân của cô anh vẫn còn giữ.
Lương Thi Vận ở trong phòng tắm ào ào một hồi lâu, sau khi đi ra, Sở Hạ đang đứng trong phòng bếp làm bữa sáng.
Anh lấy bơ để vào chảo, nhìn vật thể rắn từ từ chảy thành chất lỏng màu vàng cùng với âm thanh xì xèo, sau đó mới bỏ lát bánh mì vào.
Mùi bơ thơm ngọt dần dần lan tỏa khắp phòng.
Anh tắt lửa đi, duỗi tay đặt chảo chiên sang một bên, sau đó xắn tay áo sơ mi lên, trên cánh tay có thêm mấy vết xước lớn nhỏ khác nhau.
Đây là do tối qua Lương Thi Vận để lại.
Bọn họ lăn lộn trên sô pha hôn nhau mãnh liệt, ở trong phòng ngủ vuốt ve cơ thể của nhau, đạt tới cao trao, rồi cùng nhau gọi tên của đối phương, lại ở trong phòng tắm vong tình ôm lấy nhau…
Ký ức đứt quãng từ từ hiện ra trong đầu, Lương Thi Vận vẫn nhớ rõ những chuyện trước khi hôn Sở Hạ; hơn nữa, từ tình trạng đau nhức khắp tay chân và đặc biệt là phần eo, cô biết đây hoàn toàn đều là sự thật, không phải vừa nằm mơ.
Lương Thi Vận nhìn Sở Hạ đang bận rộn trong bếp, nếu lại lần nữa mở miệng từ chối anh thì thật sự quá đáng.
“Cháo nấu xong rồi, lại đây ăn chút cho nóng.” Cũng may, trước khi cô mở miệng Sở Hạ đã bưng bữa sáng nóng hổi ra.
Được rồi, ăn trước rồi tính.
Bữa sáng là cháo trắng thanh đạm cùng với ít rau chân vịt. Tối hôm qua Lương Thi Vận uống bia nên dạ dày vô cùng khó chịu, ăn cháo trắng quả nhiên đã tốt lên không ít, được khẩu vị nên cô ăn tận hai chén.
Sở Hạ không ăn nhiều lắm, cũng không nói chuyện trong lúc ăn, cứ ngồi yên tĩnh như vậy chờ cô ăn xong.
“Ngày hôm qua..” Lương Thi Vận ăn xong bữa sáng, lau khẽ khóe miệng, lúc này mới lựa lời mở miệng.
“Ngày hôm qua em uống say.” Sở Hạ ngẩng đầu nhìn cô.
“…” Lương Thi Vận. Lời nói cô chuẩn bị kỹ lưỡng đã bị cướp mất, nhất thời không biết đáp lại sao mới phải.
“Ừm, em có nhớ mình đã nói cái gì không?” Sở Hạ hỏi lại. “?” Lương Thi Vận.
Cô chỉ nhớ là cô uống say, còn cụ thể đã nói cái gì thì cô thật sự không nhớ rõ…
Thế là Sở Hạ giúp cô nhớ lại: “Em nói chúng ta kết hôn đi.” “…” Lương Thi Vận trừng to mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, người đối diện dường như sớm đoán được cô sẽ có vẻ mặt này, vẻ mặt anh không chút ngạc nhiên, chỉ là ánh mắt thoáng có chút ảm đạm, giống như có chút mất mát vậy.
“Nguyên văn em nói là…” Anh cúi đầu xuống, lau khóe miệng, lại ngẩng đầu lên nhìn cô, học theo giọng điệu của cô nói, “Sở Hạ, chúng ta kết hôn đi, sau đó sinh một đứa con, thông minh giống anh, xinh đẹp giống em.”
Lương Thi Vận khẽ nhếch môi, mấy lần muốn lên tiếng lại không nói ra được, như thể cô bị mất khả năng nói chuyện vậy.
Lúc đầu cô cứ tưởng Sở Hạ trêu cô.
Nhưng khi anh nói tới chuyện sinh con là cô biết đây đúng là lời cô có thể nói ra.
Lúc còn học đại học cô đã mơ tưởng về cuộc sống sau này của bọn họ, nào là kết hôn, và thậm chí nếu bọn họ có con thì nhất định là vừa thông minh vừa đáng yêu…
Chỉ là lúc đó hai người họ vẫn chưa tốt nghiệp, chuyện này dường như quá xa vời, Lương Thi Vận cũng chỉ là trong lúc lơ đãng nghĩ tới, cũng chưa từng nói với Sở Hạ.
Không ngờ cô lại dùng cách thức này nói với anh. Lương Thi Vận nhìn Sở Hạ trước mặt.
Đã qua nhiều năm nhưng thật ra anh không thay đổi chút nào.
Đôi mắt, mũi, môi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là đường nét ngày càng rõ ràng và cương nghị hơn.
Mùi hương trên người anh vẫn như vậy, nhàn nhạt mùi cỏ xanh, giống như mùi hương của cỏ sau khi cơn mưa đi qua.
Nơi không chút thay đổi chính là vòm ngực rộng lớn kia, ở đó vẫn rắn chắc và ấm áp như trước —— khi cô gối lên người anh, giấc ngủ của cô luôn thoải mái và ngọt ngào hơn khi cô ngủ một mình.
Từ khi gặp lại tới nay, cô vẫn luôn cố thuyết phục bản thân rằng cô chỉ muốn ngủ với anh, nếu có thể thì thuận tiện trả thù một chút, cũng để anh nếm trải tư vị bị bỏ rơi, tuy rằng có thể không bằng một phần mười nỗi ấm ức của cô lúc trước.
Nhưng tới giờ phút này cô mới nhận ra—— cái gọi là chỉ muốn ngủ với anh, cái gọi là trả thù, có lẽ cũng chỉ là một cái cớ để cô có thể dung túng bản thân một lần nữa mà ở bên cạnh anh.
Mọi người thường nói khi say rượu người ta sẽ mượn cơ hội đó để giả ngây giả dại, nhưng chuyện này sai rồi.
Ngược lại, lúc con người ta tỉnh táo mới có thể che giấu hoặc ngụy trang bản thân, còn lúc say rồi lại phơi bày bản chất thật của mình ——để mọi người thấy được tính cách thật sự của họ.
Sau khi say, ý thức của cô không còn bị lý trí trói buộc nữa, vì vậy đã để lộ ra rằng —— thật ra cô cũng không buông bỏ được anh.