Củi Khô Lửa Bốc - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 37



Ý thức của con người giống như tảng băng nổi trên biển, thứ hiện hữu vĩnh viễn chỉ là bộ phận nhỏ trôi nổi trên mặt nước, còn bên dưới có độ sâu và kích thước rộng lớn bao nhiêu thì phải đợi con thuyền đụng vào mới biết được.

Lương Thi Vận nhìn Sở Hạ.

Anh cũng nhìn cô, giống như một tội nhân đang chờ đợi phán quyết cuối cùng của thẩm phán, lại giống như đang lo lắng cho kết quả phán xét cuối cùng mà suy nghĩ xem phải biện bạch cho bản thân thế nào.

Anh hơi nhíu mày, lúc mím môi vẻ mặt trầm tư sắc bén, có chút dọa người. Dáng vẻ này khác hoàn toàn với người tối hôm qua đè cô dưới thân dịu dàng hôn môi.

Nhưng không thể phủ nhận, cả hai dáng vẻ đều gợi cảm.

Có lẽ khi thích một người nào đó, ta đôi khi sẽ phóng đại họ lên. Lương Thi Vận nghĩ, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng: “Sở Hạ, hay là chúng ta thử lại lần nữa xem sao.”

….

“Cho nên hai người quay lại rồi?” Trình Kiều hỏi Lương Thi Vận.

Chẳng là cô ấy gọi điện muốn hỏi Lương Thi Vận đã nhận được đặc sản mà cô ấy gửi chưa, không ngờ lại nhận được tin tức lớn như vậy. Cô ấy nhịn không được muốn xác nhận lại lần nữa: “Thật sự cứ như vậy quay lại với cậu ta sao?”

“Quá trình hòa giải của hai người cũng hời hợt quá nhỉ.” Cô ấy cảm thán, “Không cân nhắc thêm chút nữa à?”

“Không phải cậu muốn tác hợp cho chúng tớ sao?” Lương Thi Vận hỏi lại.

Cái ngày trời mưa như thác đổ đó, lúc Sở Hạ dầm mưa cõng cô quay về, Trình Kiều ở bên cạnh không tiếc lời nói tốt cho Sở Hạ, còn nữa—— những đặc sản mà cô ấy gửi cho cô rõ ràng là có thể chuyển phát nhanh, nhưng lại nhờ Sở Hạ mang về, còn không phải là đang tạo cơ hội cho anh sao?

“Tớ còn đang định hỏi cậu đây, rõ ràng là cậu vẫn luôn có thành kiến với Sở Hạ, sao đột nhiên lại thay đổi vậy?” Lương Thi Vận lại hỏi.

“Tớ…” Trình Kiều nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói, “Cũng không phải là thành kiến gì, chỉ là trước kia thấy không đáng cho cậu thôi.”

“Cậu ưu tú như vậy, tớ luôn cảm thấy phải là một người đàn ông đặc biệt xuất sắc, đặc biệt yêu thương cậu thì mới xứng với cậu. Chỉ là thực tế không có mấy người đàn ông vẹn toàn như thế, lại càng hiếm có người nào một lòng một dạ, đến chết cũng không thay lòng. Ngày đó thấy Sở Hạ đội mưa to đi tìm cậu, tớ đã nghĩ trong lòng cậu ta chắc chắn vẫn còn cậu. Nếu cậu ta thật sự quyết định trở về nước, vậy cũng là lựa chọn không tệ.”

“Có điều, cậu dễ dàng quay lại với cậu ta như vậy, tớ lại cảm thấy quá hời cho cậu ta.” Trình Kiều liền chuyển chủ đề.

Lương Thi Vận im lặng một hồi: “Chuyện tình cảm, nào có chuyện ai lợi hơn ai chứ.”

Nếu cô đã không buông bỏ được, nếu anh vẫn là sự tồn tại đặc thù đối với cô, vậy cô còn làm ra vẻ làm gì nữa?

Tuy rằng lúc trước anh đề nghị chia tay cô đúng thực đã khó chịu một thời gian, nhưng hiện giờ cô đã không còn là Lương Thi Vận của ngày xưa nữa, cho dù sau này anh và cô ở bên nhau có xảy ra biến số gì thì cô cũng có thể hoàn toàn bình tĩnh mà xử lý.

Vậy nên hà tất gì phải sợ đầu sợ đuôi. Cứ như vậy mà quay lại thôi.

Lương Thi Vận nhập thêm dấu vấn tay của Sở Hạ vào cửa khoá căn hộ của mình; nhưng xét thấy hai người ở sát vách nhau nên cô không mời anh qua ở chung. Dĩ nhiên, cô cũng không định sẽ dọn qua ở chung với anh.

Hai người trở về trạng thái không khác gì so với bạn giường cho lắm: cùng nhau tập thể dục, có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm, thuận tiện đưa nhau lên giường.

Đương nhiên, Sở Hạ rất có tính tự giác của bạn trai: Anh báo cáo đầy đủ lịch trình của mình, thường xuyên chia sẻ niềm vui, mỗi ngày dù bận rộn đến mệt lả thì trước khi ngủ vẫn trò chuyện với Lương Thi Vận một lúc. Nhưng Lương Thi Vận thì không được…

Công việc của cô luôn bận rộn, những lúc đã bận lên thì thường một tin nhắn đến nửa ngày sau mới hồi âm lại, nội dung tin nhắn cũng rất ngắn gọn, có rất nhiều lúc chỉ là icon hoặc là ‘Ừm’, ‘Vâng’, rất ít khi trả lời để mở ra chủ đề nói chuyện, càng đừng nói tới việc chia sẻ công việc hàng ngày.

Sở Hạ cảm thấy Lương Thi Vận đã quá quen với lối sống hiện tại; nếu nhất định phải đem mối quan hệ hiện giờ của bọn họ ra so sánh với mối quan hệ bạn giường trước kia, thì cũng chỉ là nhiều hơn một danh phận là bạn trai bạn gái của nhau mà thôi.

Nhưng cái danh phận này cũng không dùng để làm gì.

Ngoại trừ Trình Kiều, Lương Thi Vận cũng không nói cho bất kỳ người nào chuyện hai người họ quay lại.

Sở Hạ thì rất muốn thông báo chuyện tái hợp này cho mọi người biết, anh thậm chí còn muốn dùng ảnh của Lương Thi Vận đăng lên vòng tròn bạn bè, như vậy có thể tránh được không ít những cuộc bắt chuyện không cần thiết và một số quan hệ rườm rà.

Nhưng từ khi quay lại tới bây giờ cũng đã gần hai tuần, hai người đều bận rộn, ngay cả một cuộc hẹn hò cũng chưa từng có. Lương Thi Vận lại không thích chụp ảnh, ảnh có sẵn trong máy cô đều là do người khác chụp cho, nói không chừng là người đàn ông có mối quan hệ không rõ ràng nào đó chụp lại.

Nghĩ tới chuyện này, Sở Hạ ít nhiều gì cũng để tâm tới.

Hơn nữa, vòng bạn bè của bọn họ có không ít người qua lại với Phương Nguyên, mới vừa quay lại với nhau cũng không thể lập tức báo cho người lớn trong nhà biết, Sở Hạ cũng chỉ có thể phối hợp với Lương Thi Vận mà giấu giếm chuyện này.

Chia tay mấy năm rồi quay lại, làm thế nào để tìm lại cảm giác như ban đầu, đây là một vấn đề.

Ngoại trừ lúc lên giường, Sở Hạ rõ ràng cảm nhận được khi Lương Thi Vận ở chung với anh đều xem anh là bạn bè, chứ không phải là thân phận người yêu.

Cô sẽ không oán giận, không bộc lộ ra cảm xúc thật, cũng không có yêu cầu kỳ vọng gì đối với anh.

Tính cách của cô vốn đã hướng nội, không thích bày tỏ những suy nghĩ chân thật của bản thân. Khoảng thời gian yêu nhau lúc còn học đại học, tính tình của cô cũng không khác biệt lắm so với bây giờ, dường như không có mâu thuẫn hay bất mãn gì, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ vòng vo ghen tuông.

Khi đó Sở Hạ cũng chưa từng hẹn hò với ai, nhưng theo bản năng anh vẫn cảm thấy một mối quan hệ yêu đương lành mạnh không nên xa cách và nhẫn nhịn như thế, mà là có mâu thuẫn gì phải lập tức nói với nhau rồi cùng nhau giải quyết vấn đề, thế là anh đã dẫn dắt Lương Thi Vận, trúc trắc mò mẫm nói ra hết những cảm xúc gập ghềnh trong tình yêu.

Chỉ là lúc ấy Lương Thi Vận toàn tâm toàn ý tin tưởng và dựa dẫm vào anh, không giống như bây giờ——

Không biết có phải do mấy năm nay đã làm Lương Thi Vận trở nên thành thục và bình tĩnh, hay chỉ là bởi vì đã xa nhau một thời gian nên đã mang đến sự xa lạ.

Khi Sở Hạ và Lương Thi Vận ở chung, anh cứ cảm thấy có sự xa cách vô hình…

Anh nhớ tới ngày đó Lương Thi Vận bình tĩnh nói, hay là chúng ta thử một lần nữa xem sao.

Giọng điệu lúc ấy rất tùy ý, như thể thành được thì hay, không thành được cũng chẳng sao, dù là tan rã thì cũng không có gì đáng lưu luyến.