Sau khi về nước, lần đầu anh và Lương Thi Vận tái hợp, anh đã từng định nghe theo kiến nghị của Cao Yến, nói với cô rằng, nguyên nhân thật sự lần này anh về nước là vì muốn cho cô biết cô quan trọng với anh chừng nào—– Nhưng sau buổi nói chuyện với bố Lương, anh cảm thấy lời nói không thể biểu lộ được hết, vì thế anh quyết định dùng hành động để chứng minh bản thân.
Nào ngờ, những hối hận và tình cảm chôn sâu trong lòng cuối cùng vẫn phải nói ra bằng miệng trong tình huống này.
Sở Hạ bộc bạch bản thân.
Từ mấy năm ở nước ngoài đến chuyện sau khi tình hình dịch bệnh ổn định anh quyết định về nước, đến cả khoảng thời gian mà Lương Thi Vận đi ra nước ngoài...
Giọng nói của anh vốn đã khô khốc, chờ sau khi anh nói xong, yết hầu đã khô rát vô cùng.
“Thi Vận, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?” Anh dùng giọng điệu nghèn nghẹn nói ra câu cuối cùng,
nhưng thật lâu sau đó vẫn không nghe được đáp án của Lương Thi Vận. Anh nhịn không được buông cô ra, bắt lấy cánh tay cô, để cô đối diện với anh.
Nhưng đối phương không chịu nghe theo sự sắp xếp của anh, dù thế nào cũng không ngoảnh mặt lại.
Đang định dùng sức thì hình như có thứ gì đó rơi vào mu bàn tay anh, là một chất lỏng trong suốt.
“Em khóc sao?” Sở Hạ lập tức luống cuống, vội vàng xoay người đứng trước mặt Lương Thi Vận.
Lương Thi Vận cuống quít lấy tay lau nước mắt, chờ đến khi cô bốn mắt nhìn nhau với Sở Hạ thì vẻ mặt đã khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm, chỉ là hốc mắt có chút đỏ.
“Anh...Có phải anh nói sai gì rồi không?” Sở Hạ nói.
Nhưng anh không biết bản thân rốt cuộc đã nói sai chỗ nào, anh khẩn trương nhìn chằm chằm Lương Thi Vận, vươn tay lấy khăn giấy trên bàn cạnh giường, cẩn thận đưa tới cho cô.
Sốt cao vừa mới đỡ, râu ria của anh vẫn còn xồm xoàm, tóc tai rối tung, dưới mắt còn có thêm quầng thâm, mày rậm nhăn lại vì rối rắm....
Lương Thi Vận nhìn anh, nhíu mày cười khúc khích: “Anh đi rửa mặt trước đi đã.”
Nằm trên giường gần một ngày một đêm, Sở Hạ cảm thấy trên người đã toát ra mùi hôi, do đó dứt khoát đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong anh mới phát hiện Lương Thi Vận đang ở trong bếp nấu cháo.
Cô nấu cháo gạo kê, hạt gạo vàng được nấu đặc quánh lại, thỉnh thoảng nổi lên những bọt bong bóng nhỏ. Lương Thi
Vận lấy muỗng nhẹ nhàng khuấy lên, một khung cảnh tuyệt đẹp như trong giấc mộng.
“Một lát nữa là xong rồi.” Nhận ra Sở Hạ đang đứng ở phía sau, Lương Thi Vận lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
“Vừa nãy sao em lại khóc?” Sở Hạ hỏi cô.
Tay đang cầm muỗng khuấy của Lương Thi Vận dừng lại, tiếng sôi ùng ục trong nồi phát ra càng dày đặc hơn.
Trong âm thanh hài hòa này, giọng nói của Lương Thi Vận cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Em nghĩ rồi.” Cô nói, “Thời gian hai năm tuy rằng không ngắn, nhưng so với bốnnăm chục năm sau này của chúng ta cũng không gọi là quá dài
——”
Cô lại tiếp tục khuấy cháo trong nồi, giống như đang sắp xếp lại từ ngữ, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Bố mẹ của chúng ta cũng không phải là không văn minh tiến bộ, chúng ta cũng đủ độc lập, thật ra chỉ cần kiên trì thêm một chút thì việc yêu xa cũng không phải là chuyện đáng ngại, đúng không?”
Cô nói xong liền ngước nhìn về phía anh, tựa hồ như đang trưng cầu ý kiến củaanh.
“Dĩ nhiên.” Sở Hạ không chút do dự trả lời, nhưng anh cũng có chút không thể tin được...
Cho dù vừa nãy anh thổ lộ bản thân, cho dù đến cả trong mơ anh cũng mong muốn giây phút này, nhưng chuyện tái hợp này anh chưa từng nghĩ
sẽ dễ dàng như vậy, càng không nghĩ tới lại do Lương Thi Vận mở miệng trước.
“Em thật sự nghĩ kỹ rồi sao?” Anh hỏi.
“Ừm.” Lương Thi Vận gật đầu, tầm mắt một lần nữa chuyển về cái muỗng đang đặt trong nồi, giọng nói nhẹ nhàng như đang mê sảng: “Em cho rằng cách một bầu trời sẽ không yêu anh nữa, em cũng vẫn luôn làm như vậy. Nhưng chính lúc vừa nãy, em mới biết em đã sai rồi.”
Cô nói rồi giống như tự giễu mà hơi nhếch môi, dưới hàng mi cong cong có ánh nước lấp lánh.
Trong lòng dâng lên một tình yêu mãnh liệt, anh ba bước thành hai tiến tới kéo người vào lòng mình, vòng tay siết chặt như muốn dung nhập cô vào trong xương cốt của bản thân....
“Lần này, bất kể là xảy ra chuyện gì anh cũng không buông tay em nữa.” Anh nói.
Người trong lòng anh có chút sửng sốt, sau đó anh cảm nhận được cô đang dán mặt lên lồng ngực anh, từ từ duỗi tay ra ôm lấy anh.
Buổi tối nhanh chóng được làm xong.
Lương Thi Vận nấu cháo gạo kê, hấp nóng lại bánh bao, còn xào một dĩa rau xanh ăn kèm.
Cô rất ít khi nấu ăn, do đó cháo nấu ra hơi bị đặc, rau cũng xào quá lửa, có điều
Sở Hạ vẫn ăn hết hai chén cháo.
Cháo nóng đi vào bụng làm cho dạ dày thoải mái lên không ít, Sở Hạ cũng có tinh thần hơn.
Kiểm tra nhiệt độ, anh vẫn còn sốt nhẹ,
Lương Thi Vận lấy thuốc đến cho anh uống, kêu anh đắp chăn kẻo bị lạnh, còn cô thì ngồi cạnh giường cùng anh nói chuyện phiếm.
Một năm bị cảm hai lần, tuy rằng Sở Hạ thực sự cảm thấy mình đã bỏ bê việc tập thể dục, nhưng anh cũng không yếu đuối tới mức như thế, có điều khi nhìn thấy
Lương Thi Vận lo lắng, anh vẫn phối hợp ngoan ngoãn nằm trên giường. “Em cũng lên nằm đi.”
“Anh bị cảm vẫn chưa lành.”
“Anh không làm gì cả.” Anh chỉ muốn ôm cô thôi. “...”
Cuối cùng Lương Thi Vận vẫn chui vào chăn bông của Sở Hạ.
Bên trong chăn có chút nóng, Lương Thi Vận cũng không nói gì, cả người dựa lại gần Sở Hạ.
Mùi dầu gội và mùi sữa tắm quẩn quanh ngay đầu mũi cô, còn có mùi hương trên cơ thể anh hoà quyện vào nhau, vô thức làm cho người ta cảm giác an tâm, cô nhịn không được mà ghé sát lại hơn.
Ngực cô lơ đãng cọ qua cánh tay anh, rõ ràng cảm nhận được thân thể anh có chút mất tự nhiên, hơi căng ra, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy cô vào lòng.
Hai người kể nhau nghe chuyện xảy ra trong hai tháng xa nhau.
Lăn lộn cả hai ngày nay, Lương Thi Vận cũng có chút mệt, không bao lâu sau cô liền ngủ mất. Sở Hạ nghe được nhịp thở ổn định của cô, trong lòng đều là cảm giác vô cùng thỏa mãn của sự cửu biệt trùng phùng, mất đi nhưng may mắn có thể tìm lại được.
Anh ngắm nhìn vẻ mặt khi say ngủ của cô, vô cùng muốn hôn cô, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng, chầm chậm, trân trọng mà đặt một nụ hôn lên trán cô.
Ngày hôm sau, khi Lương Thi Vận tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong lồng ngực của Sở Hạ, còn cánh tay của Sở Hạ bị cô đè lên, cũng không biết hai người giữ nguyên tư thế ngủ này trong bao lâu.
Lương Thi Vận ngẩng đầu, nhét cánh tay của Sở Hạ vào trong chăn.
Nhìn màn hình điện thoại hiển thị 7 giờ sáng, còn có một tin nhắn chưa đọc, cô vừa mở ra thì một cánh tay giơ ngang tới ôm cô vào lồng ngực.
Là hành động vô thức khi ngủ của Sở Hạ.
Lương Thi Vận trả lời tin nhắn ngắn gọn, sau đó xoay người úp vào lồng ngực của
Sở Hạ tiếp tục ngủ.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, mấy tháng trước cô không có thói quen dính người như thế này. Nhưng trải qua cuộc nói chuyện ngày hôm qua, sau khi cô biết rõ được tình cảm của anh đối với cô...