Sâu trong đáy lòng như mở ra thứ gì đó bị giam cầm, cuối cùng cô cũng mặc kệ tất cả mà đối mặt với tình yêu của anh...
Do đó, có rất nhiều thứ trở nên khác thường.
Giống như bây giờ, rõ ràng đã tỉnh ngủ nhưng cô vẫn muốn nằm dài trong ổ chăn, nhìn vẻ mặt khi ngủ của Sở Hạ, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và trầm ổn của anh––Không muốn làm bất cứ chuyện gì cả.
“Tỉnh rồi sao?” Người bên cạnh đột nhiên cựa quậy, giọng nói dễ nghe chui vào lỗ tại của Lương Thi Vận.
Cô ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt mông lung của Sở Hạ.
“Vẫn còn khó chịu sao?” Cô duỗi tay đặt lên trán anh để kiểm tra nhiệt độ.
“Không phải.” Sở Hạ lời ít ý nhiều đáp lại cô, thuận tay kéo cánh tay cô qua, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ảnh ban mai từ ngoài ô cửa sổ hắt vào, theo ánh mặt trời trải dài, sự ấm áp từ từ dâng lên giữa hai người.
Đột nhiên điện thoại trên đầu giường run lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Là điện thoại của Lương Thi Vận, trên màn hình hiển thị một cái tên tiếng Anh.
“Hi.” Cô nhận cuộc gọi, giọng nói bất chợt đè thấp, vừa nói vừa nhổm dậy khỏi giường.
Giác quan thứ sáu của người đàn ông trỗi dậy, Sở Hạ đột nhiên nhớ tới giọng nói của người đàn ông ngày hôm đó.
Bàn tay đang đặt trên eo Lương Thi Vận siết chặt, anh dán sát vào người cô, muốn phát ra chút âm thanh mập mờ, nhưng cuối cùng vẫn buông tay ra.
Lương Thi Vận đứng lên đi tới ban công nói chuyện, sau khi quay vào thì nhìn thấy Sở Hạ đang đứng trong phòng bếp nấu bữa sáng.
Trình độ thái rau của anh ngày càng điêu luyện, dáng vẻ đeo tạp dề lên người rất giống mấy ông chồng nội trợ, nhưng âm thanh khi dao chạm vào thớt quá nặng, làm lộ ra tâm trạng đang không vui của anh.
“Nói chuyện điện thoại xong rồi à.” Nghe thấy tiếng bước chân, đầu anh cũng không ngẩng lên, chỉ mở miệng hỏi.
“Ừm.” Lương Thi Vận gật đầu.
“Là người ngày đó cùng em thảo luận đĩa nhạc sao?” Sở Hạ tiếp tục hỏi, cố gắng giữ cho giọng điệu bình tĩnh, nhưng không giấu đi được sự ghen tuông.
Lương Thi Vận có hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng hiểu ra—— Khó trách ngày đó Sở Hạ gọi lại chỉ nói hai câu rồi tắt máy.
“Sau này anh ta sẽ không gọi tới nữa.” Lương Thi Vận nói.
Động tác thái rau của Sở Hạ vô thức nhẹ nhàng lại, nhưng anh vẫn không nói gì. Lương Thi Vận rõ ràng biết anh muốn hỏi chuyện gì, nhưng anh không mở miệng, thế là cô đi tới chỗ anh, lẳng lặng từ phía sau ôm lấy eo anh: “Em không thể nói dối với anh là em với anh ta không có chuyện gì, nhưng sau này sẽ không có bất kỳ sự liên quan nào nữa.”
Sở Hạ không lên tiếng.
Đây mà chuyện mà không có bất kỳ người đàn ông nào có thể thoải mái cho qua.
Lương Thi Vận suy nghĩ rồi nói tiếp:
“Khoảng thời gian đó em quá hỗn loạn, em cho rằng... em cho rằng chúng ta đã hết khả năng rồi. Nhưng lúc nghe thấy giọng nói của anh ở đầu dây bên kia, em mới biết em đã sai rồi.”
Chỉ có thể nói là đang tự mình lừa mình.
Hoặc có thể nói là bởi vì chuyện trước kia nên trong tiềm thức của cô vẫn luôn kiềm chế tình cảm của mình.
Cô cho rằng cô có thể thực tế giống như Sở Hạ, cho rằng Sở Hạ cũng không quan trọng với cô lắm, cho rằng cô thật sự có thể gặp được người tốt hơn, nên cô đã thử bắt đầu một tình cảm mới—— Nhưng kết quả vẫn chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Cô chỉ là sợ Sở Hạ sẽ giống như trước đây, không kiên định, vì thế cô cũng không dám kiên trì, không dám thử cùng anh yêu xa một lần nữa.
Lương Thi Vận không biết cách bày tỏ nỗi lòng, cô đã nghĩ rất nhiều nhưng lúc này lại không biết bắt đầu từ đâu.
Sở Hạ vẫn luôn biết chuyện này.
Anh nhớ tới câu nói của cô ngày hôm qua, cô nói, cô cho rằng cách một bầu trời cô sẽ không yêu anh nữa, cuối cùng cô nhận ra cô đã sai rồi.
Thật ra chỉ một câu nói đó thôi cũng đã đủ rồi.
“Anh hiểu.” Sở Hạ cắt ngang lời cô, Sở Hạ cắt ngang lời cô, ngăn cản Lương Thi Vận tiếp tục giải thích, kéo cô tới phía trước rồi dùng sức siết chặt lấy cô.
Từng tưởng tượng cảnh gặp lại nhau không biết bao nhiêu lần, lạnh nhạt có, khách sáo có, xa cách có, hoặc có thể là Lương Thi Vận đã yêu và kết hôn với người khác...Bây giờ cảnh tượng như thế này đã là may mắn lắm rồi, còn so đo tính toán gì nữa?
Nhìn khóe môi của đối phương hết hé lại mở, Sở Hạ nhẹ nhàng hôn xuống.
Nụ hôn tinh tế kéo dài theo kiểu Pháp.
Bởi vì bị cảm nên đây là nụ hôn đầu tiên trong hai ngày qua của hai người, Sở Hạ hôn đến quên mình...
Cơ thể như dán vào nguồn nhiệt, cả người Lương Thi Vận được anh ôm trọn vào lòng, miệng lưỡi dây dưa, đầu chóp mũi là mùi bạc hà tươi mát sau khi đánh răng của đối phương và hơi thở độc nhất vô nhị trên người anh, làm cho cô say mê không dứt.
Chờ tới khi anh chịu buông cô ra, trên mặt cô đã ửng hồng vì sắc tình và sắc dục, hoàn toàn là dáng vẻ mặc anh trêu đùa.
Sở Hạ khẽ cười, ngón cái vuốt ve khuôn mặt của Lương Thi Vận, bế cô lên kệ bếp, tiếp theo là tắt lửa nồi súp đang sôi.
Anh tiếp tục hôn cô, từ trán xuống mắt rồi xuống cổ. mút lấy vùng da
thịt nhạy cảm sau tai cô, bàn tay đang ôm lấy cô di chuyển xuống dưới, với vào trong áo thun rộng rãi của cô, bắt lấy bầu ngực thẳng đứng đẫy đà, xoa nắn khi nặng khi nhẹ...
Bàn tay anh như nắm giữ trái tim cô, hô hấp phả lên làn da mẫn cảm, khoái cảm làm cô vô thức rùng mình.
Lương Thi Vận hé môi phát ra tiếng thở dốc khó nhẫn nhịn, vành tai và trước ngực đồng thời được xoa nắn làm bộc phát khao khát mãnh liệt, vô thức nắm chặt lấy quần áo của người phía trên, nhìn anh mê mẩn.
“Ở đây sao?” Sở Hạ chống trán lên trán cô.
Mặt Lương Thi Vận đã đỏ hồng nhưng cô không hề ngượng ngùng, chỉ gật đầu:
“Ừm.”
Sở Hạ bắt đầu cởi bỏ tạp dề và quần áo.
Từ ngày hôm qua được anh ôm Lương Thi Vận đã cảm nhận được hai tháng này anh đã gầy đi không ít, cô có chút đau lòng.
“Anh gầy đi rồi.” Cô vươn tay sờ lên người anh. “Nếu em thích, anh sẽ tập giống như lúc trước.”
Sở Hạ mỉm cười, cúi người hôn lên mắt cô, duỗi tay cởi quần áo của cô. Áo thun và nội y bị anh đẩy lên cùng lúc, Lương Thi Vận phối hợp để anh cởi ra, sau đó bị Sở Hạ ném sang một bên.
Cả hai cùng trần truồng đứng dưới ánh sáng rực rỡ, còn ở một nơi như trong phòng bếp thế này.
Lương Thi Vận nhớ tới cái đêm cô dẫn Sở Hạ về nhà, nhớ tới cảnh tượng kia, dưới thân vô thức lại ướt thêm mấy phần.
Sở Hạ đột nhiên cúi người xuống, đối diện với chỗ ẩm ướt giữa hai chân cô, đặt xuống một nụ hôn.
“Đừng...”
Lương Thi Vận chưa kịp ngăn anh lại đã cảm nhận được sự ấm áp khi môi anh dán vào.
Lúc đầu là hôn nhẹ, sau đó là mạnh mẽ mút vào.
Đầu lưỡi anh chậm rãi tiến vào bên trong hoa huy*t ướt át của cô, mặt lưỡi thô ráp trượt từ mép ngoài mềm mại đi sâu vào nhụy hoa mỏng manh, rồi liếm láp nếp gấp bên trong, đầu lưỡi cọ qua cọ lại...
Sở Hạ dùng hai tay vuốt ve phần đùi của Lương Thi Vận một cách chậm rãi nhưng mạnh mẽ, liên tục thay đổi góc độ để liếm cô, thỉnh thoảng còn nuốt xuống làm phát ra âm thanh, lộ liễu tới nổi làm người ta thấy xấu hổ.
Giữa hai chân Lương Thi Vận đều là những dấu hôn, phía dưới của cô đã hoàn toàn sẵn sàng. Cô bị Sở Hạ liếm cắn không chút kiêng dè, chẳng mấy chốc cả người đã phát run, chịu không nổi nữa phải ngồi thẳng người dậy.
“Vào đi...” Cô cầu xin anh, vùi đầu vào cổ Sở Hạ, vặn vẹo hạ thân cọ xát vào thứ đang dựng đứng giữa hai chân anh.
“Khó chịu à?”
Lương Thi Vận lắc đầu: “Bây giờ em càng muốn anh hơn.”
Sở Hạ có chút sửng sốt, lúc này mới bắt đầu cởi quần của mình ra.
Vật nam tính nóng bỏng sớm đã cứng rắn muốn nhảy ra ngoài, Sở Hạ nâng chân của Lương Thi Vận lên, đặt trước miệng huy*t đang vô cùng lầy lội của cô, chầm chậm đâm vào bên trong.
Ấm áp, ướt át, lại siết chặt.
Đầu khấc của anh chống lên miệng huy*t, từ từ chôn sâu vào trong đó.
Mỗi một nơi bên trong vách th*t đều nóng ẩm và siết chặt, mềm mại bao bọc lấy vật thô cứng của anh, anh đi tới đâu sẽ nhẹ nhàng đâm rút một lúc, sau đó tiếp tục hướng vào bên trong, cho tới khi hoàn toàn đâm vào tận gốc.
Huy*t thịt nóng bỏng gắt gao hút chặt lấy anh, khiến da đầu của anh tê dại. Anh hít sâu một hơi, vất vả lắm mới có thể bảo toàn sự tỉnh táo, sau đó chậm rãi đưa đẩy.
Thọc vào rút ra với tần suất không nhanh không chậm.
Sở Hạ ôm lấy eo của Lương Thi Vận, đâm vật cứng vào nơi sâu nhất rồi lại chậm rãi kéo ra ba phần, sau đó lại mạnh mẽ cắm vào...
Dục vọng của anh ở trong cơ thể cô run run.
Mỗi lần thâm nhập sẽ mang tới cảm giác trướng đau và ngứa ngáy, làm cho hạ thể của cô thêm ướt át đến rối mù. Sự tuần hoàn giữa thỏa mãn và trống rỗng càng khiến cho cô thêm tham lam gấp gáp...
Cô nhịn không được ngửa đầu đối diện với mặt anh, cùng anh hôn sâu.
Khoang miệng ấm áp, môi lưỡi giao triền dây dưa hấp thụ hơi thở của đối phương, hai bộ phận bí mật nhất cũng đang gắn kết với nhau, đón nhận nhau......
Lương Thi Vận nằm trên kệ bếp, hào phóng mở rộng cơ thể, vừa hoan nghênh vừa khát cầu mời Sở Hạ tiến vào. Khi bị anh mạnh mẽ va chạm cô sẽ run lẩy bẩy, khi thấy anh chuẩn bị rút ra cô lại siết chặt không buông, miệng huy*t lúc đóng lúc mở theo tiết tấu của anh.