Cưng Chiều Chàng Ngốc

Chương 27



Lo lắng nhìn ai đó đứng chờ trong góc đã lâu, Vương Tuấn không kìm lòng được nữa, dõng dạc hô to: "Mọi người nghỉ giải lao đi, 15 phút nữa chúng ta sẽ tiếp tục!"

Thấy nữ nhân viên có chút khó nhọc bưng bê một khay thức uống lớn đẩy cửa đi vào, Hạ Lam nhanh nhẹn bước đến giữ cửa giúp cô ta, giúp phân phát trà nước cho mọi người. Cuối cùng cô đem một ly nước lọc đến cho ai đó.

"A..." - Cô sơ ý vấp chân làm đổ nước lên người sếp.

Căn phòng lớn lập tức nín thở vì họ quá hiểu sự nghiêm khắc và khó chịu của vị CEO huyền thoại.

Chưa ai kịp phản ứng thì một giọng nữ đã dõng dạc vang lên: "Cô kia, cô là nhân viên mới đúng không? Làm việc ở bộ phận nào, tại sao phong cách làm việc vụng về như vậy?"

Đem thân phận là một CMO (giám đốc marketing) ra oai với Hạ Lam nhằm gây chú ý, cho rằng cơ hội đã đến nàng ta cầm vài tờ khăn giấy đi đến chỗ Vương Tuấn, ngữ điệu ngọt ngào như đường mật: "Xin lỗi sếp, anh có sao không? Để tôi giúp anh lau khô."
Giọng nói này nghe quen lắm!... Đúng rồi, chính là cô ta...! Ây da.. đã cảnh báo trước người đàn ông này là của chị mà em vẫn cố chấp! Hạ Lam thầm xót xa cho nàng nhân viên xinh đẹp, cô mỉm cười tinh tế, lùi lại vài bước để phim được chiếu rõ hơn.

Khăn giấy nhỏ vừa chạm đến âu phục đen thì giọng nam trầm thấp khó chịu vang lên: "Tránh ra, đi về chỗ ngồi! Từ nay về sau bất cứ người nào cũng không được đến gần tôi quá 3 bước, nếu vi phạm lập tức đưa đơn nghỉ việc!"

Cả phòng họp lại được một phen kinh hoàng, nhất là nữ nhân viên xinh đẹp chỉ có thể sượng cứng mặt, giận dữ xoay người đi đến trút giận lên cô gái đã làm đổ nước: "Cô còn đứng đây làm gì? Cô là cái thân phận gì mà vào phòng này hả, đi ra ngoài!"

Bây giờ có cho tiền cũng không ai dám lên tiếng, đến thở cũng cố gắng thật nhẹ nhàng, vị CEO áo xanh đang âm thầm cầu nguyện cho nữ CMO xinh đẹp không biết sống chết kia.
Vương Tuấn tức giận gằn giọng từ phía sau: "Cô ấy là vợ của tôi! Có đủ thân phận để đứng đây không?"

Phòng họp rung chuyển mạnh, không khí nặng nề u ám bao trùm vô cùng đáng sợ.

Sau cơn chấn động, nữ CMO rất thức thời cúi đầu trước Hạ Lam: "Xin lỗi, tôi đã không hiểu chuyện, mong cô bỏ qua."

Hạ Lam cười nhã nhặn: "Không sao! Cô..."

Câu nói chưa kết thúc thì sếp lại không vui gằn giọng: "Cô lập tức ra ngoài làm đơn thôi việc cho tôi!"

Hạ Lam vội vàng lên tiếng can ngăn: "Vương Tuấn! Đừng như vậy!"

Hai chữ Vương Tuấn phát ra như một cơn sóng thần đánh úp vào phòng họp, đã căng thẳng lại càng căng thẳng.

Hạ Lam lại cất giọng trong trẻo: "Cô về chỗ ngồi đi."

Vương Tuấn không hả giận, lại gằn giọng phía sau: "Đem ghế của cô lên đây, còn cô đứng suốt giờ họp còn lại."
Hạ Lam bước nhanh đến trước mặt sếp , cúi đầu thì thầm: "Đừng vậy mà anh, chỉ là chuyện nhỏ bỏ qua đi!"

"Không được!"

Nữ CMO kéo ghế đến bên cạnh Hạ Lam.

"Ghế đây thưa sếp!"

"Về chỗ đứng đi!"

"Dạ."

Vương Tuấn đứng lên ấn cô vợ ngồi vào ghế lớn và êm ái của hắn, sau đó kéo ghế nhỏ đến kế bên, cởϊ áσ vest bị ướt đưa sang cho Hạ Lam, nhàn nhã ngồi xuống, dõng dạc ra lệnh: "Tiếp tục họp!"

Cuộc họp vừa kết thúc, mọi người lập tức đứng lên chào sếp rồi vội vã lao ra ngoài như đã thoát được một kiếp nạn lớn, vị CEO áo xanh lịch sự muốn tiễn họ một đoạn nhưng Vương Tuấn lại nghiêm nghị từ chối.

Khi phòng họp lớn chỉ còn lại 2 người, lúc này Hạ Lam mới đứng lên, dịu dàng ôm lấy cánh tay của Vương Tuấn.

"Sếp ơi, anh không thể cư xử ôn hòa với nhân viên được sao?"

Vương Tuấn bực dọc lớn tiếng: "Việc nhỏ như vậy mà không chịu được thì có thể nghỉ, anh đã trải qua những việc mà người bình thường còn không thể chịu được, họ chỉ bị nặng nhẹ vài câu, không chết được đâu! Nếu không có ý chí để làm việc lớn thì anh cũng không cần những nhân viên như vậy!"

Phải, những gì hắn đã phải chịu đựng có lẽ không bao nhiêu người trên thế giới này có thể làm được, có lẽ vì lý do đó mà hắn luôn nghiêm khắc, khó chịu, đặt tiêu chuẩn cao nhất cho công việc và nhân viên. Những người kia phán xét hắn thế nào cũng không quan trọng, nhưng cô là vợ, là người duy nhất biết được quá khứ đáng sợ kia, vì vậy cô phải luôn luôn đứng về phía hắn, yêu thương và chăm sóc hắn, đó là những gì cô nên làm trong suốt quãng đời còn lại!

Thấy cô cúi đầu trầm ngâm, Vương Tuấn từ ông sếp khó tính, hoảng hốt biến thành đứa bé to xác.

"Xin lỗi đã lớn tiếng với em, đừng giận anh cũng không được bỏ đi đó!"

Hạ Lam bước đến kéo cổ áo hắn xuống, ngậm lấy đôi môi lạnh lẽo, đem hết tâm tư và xúc cảm gửi hết vào nụ hôn nồng nàn.

Vương Tuấn có chút bất ngờ nhưng rất nhanh liền hòa theo sự ngọt ngào của cô, day dưa chưa bao lâu hắn khó khăn rời khỏi đôi môi mềm, siết chặt cô vào lòng.

"Không được, anh sẽ chịu không nổi!"

Hạ Lam cười cười trêu chọc: "Vậy mà khi nãy có người hô hào là có ý chí lớn đấy!"

"Nhưng mà ý chí của anh không đủ để chống lại cám dỗ của em"

"Em cám dỗ gì anh đâu?"

Vương Tuấn buông cô gái trong lòng ra, hôn nhẹ lên vầng trán nhẵn mịn.

"Vậy tại sao anh lại đem mọi thứ kể cả mạng sống này trao cho em?"

Hạ Lam tinh nghịch cãi lại: "Anh phải nói cho đúng, anh là người bắt cóc em về, giam lỏng em, dụ dỗ em, bây giờ em giao hết cả con người cho anh rồi, anh còn nói ngược ngạo vậy!"

"Nếu em còn nói nữa anh có thể sẽ phải đi khóa cửa, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì anh không kiểm soát được đâu."

Cô vội vàng đẩy tên chồng đáng ghét ra.

"Anh càng ngày càng hư đó, không còn ngoan nữa!"