Chương 494THỜI HẠN MỘT NĂM - NGƯỜI Ở TRONG LÒNG (3) Nhiếp Nhiên khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ Hoắc Hoành đã nói hết mọi chuyện cho tiểu đoàn trưởng biết rồi?
Trong lúc cô đang suy tư thì nghe thấy giọng nói của Lý Tông Dũng lại vang lên.
“Trong quân đội chúng ta chưa bao giờ có một người nào tự chủ động xin thuyên chuyển cả. Tôi muốn hỏi rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho cô nhiều lần muốn rời khỏi đây? Tôi muốn nghe lời nói thật.”
Mấy chữ cuối cùng kia ông cố ý nói chậm lại, hiển nhiên là không muốn tiếp tục nghe mấy lời sáo rỗng.
Nói thật?
Kiếp trước thứ cô học là làm như thế nào để biến lời nói dối thành nói thật, còn giữ lời nói thật thối rữa ở trong bụng.
Giờ bất thình lình muốn cô nói lời nói thật à, ha ha, thật xin lỗi nhé, cô sẽ không nói đâu.
“Tôi… cảm thấy với thành tích của mình thì không nên vào đây, tôi sợ mình không thể hoàn thành.” Nhiếp Nhiên nói một câu nửa thật nửa giả.
Lý Tông Dũng gật đầu, có vẻ như ông tin vào câu trả lời này.
“Thành tích thể chất của cô đúng là rất tệ, nhưng với hai lần cô hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thì cô hoàn toàn đạt tiêu chuẩn.”
“Nhưng nhiệm vụ này không chỉ do một mình tôi hoàn thành, thật ra chủ yếu vẫn là dựa vào cảnh sát ạ.” Nhiếp Nhiên hoàn toàn không do dự ném tất cả công lao cho Lệ Xuyên Lâm đang ở thành phố A xa xôi.
Nhìn cô vẫn cứ kiên quyết từ chối, Lý Tông Dũng mỉm cười, chuyển cách nói, “Tôi vẫn luôn muốn hỏi cô là, Nhiếp Thành Thắng là gì của cô?”
Nhiếp Nhiên hơi giật mình, dường như không hiểu người này có mục đích gì khi nhắc tới Nhiếp Thành Thắng.
Chẳng lẽ hai người họ có quan hệ anh em thân thiết?
“… Là ba tôi.”
“Vậy ông ấy có biết chuyện cô muốn rời khỏi đây không? Hoặc nói cho chuẩn xác hơn thì ông ấy có biết cô vì muốn rời khỏi quân đội mà công khai chống đối lại sĩ quan huấn luyện rồi bị phạt không?”
Lý Tông Dũng chất vấn một trận khiến ánh mắt Nhiếp Nhiên trầm xuống, đến ngay cả cách xưng hô ban đầu cũng biến mất. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Ông muốn nói cái gì?”
Cô không thích bị uy hiếp
Nếu không phải bởi vì làm lính đào ngũ sẽ phá hủy cuộc sống bình lặng ban đầu của cơ thể này thì chắc từ sau khi sống lại, cô đã chọn một thời gian rồi đi thẳng một mạch luôn rồi.
Cô rất cảm ơn cái thân thể này đã cho mình cơ hội sống lại, vì thấy biết ơn nên cô mới miễn cưỡng ở lại đây, thay cô ấy tiếp tục cuộc sống vốn có.
Nhưng như thế không có nghĩa là có người có thể tùy ý chi phối, uy hiếp, và cảnh cáo cô.
Diệp Trân chính là một ví dụ tốt nhất.
Dường như cảm nhận được cảm xúc khác thường của cô, Lý Tông Dũng cười và khoát tay, “Cô đừng khẩn trương, tôi không có ý định gọi điện báo cho ông ấy biết. Tôi nói thế chỉ là để cho cô biết, bởi vì bị phạt mà bị điều đi và thành tích không đạt bị điều đi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bị phạt phải thuyên chuyển sẽ cần báo cáo lên rất nhiều cấp, cô chắc chắn là muốn ném mặt mũi của ba cô đi?”
Lý Tông Dũng cho rằng cảm xúc kỳ quái của cô là sợ hãi nên có lòng tốt mà nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên cúi thấp đầu, không nói gì.
Cô chẳng sợ bị mất mặt, mà cũng là Nhiếp Thành Thắng bị mất mặt chứ không phải cô.
Nhưng nếu là như vậy thì Nhiếp Thành Thắng hẳn là sẽ nổi giận muốn xử lý cô. Hiện tại còn chưa phải là thời cơ cứng đối cứng với Nhiếp Thành Thắng, nếu không tiếp theo sẽ không dễ chơi nữa.
Lý Tông Dũng thấy cô không nói tiếng nào, tưởng rằng cô sợ nên vừa đấm vừa xoa, nghĩ giúp cô một biện pháp trung hòa.