Chương 495THỜI HẠN MỘT NĂM - NGƯỜI Ở TRONG LÒNG (4) “Chi bằng lấy thời gian một năm làm hạn định đi. Hằng năm đội dự bị quân đội chúng ta đều có bài khảo hạch cuối kỳ, đặc biệt là lớp 6, sau khi thất bại sẽ được đưa đến những khác. Ở lại đây một năm, đến lúc đó mà thành tích của cô vẫn còn không tốt, không cần cô tự mình đi xin phép, tôi cũng sẽ điều cô đi.”
Nhiếp Nhiên bắt đầu suy tính, “Chỉ cần một năm?”
“Đúng, chỉ cần một năm.”
Một năm… Một năm sau tự động rời khỏi nơi này, nghe cũng không tệ.
Nhưng tên Hoắc Hoành kia sẽ thường xuyên lởn vởn ở trước mặt mình… Nhiếp Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, cô đã gần hoàn thành kế hoạch liên quan tới Nhiếp Thành Thắng rồi, nếu giờ mà phải kết thúc sớm thì thật là lãng phí tế bào não của cô. Vì kế hoạch, cô… nhịn!
“Được!” Nhiếp Nhiên gật đầu.
“Vậy thì tốt, tôi hi vọng tiếp theo sau đây cô có thể tập trung vào chuyện huấn luyện, đừng tiếp tục có chuyện chống đối sĩ quan huấn luyện như thế này nữa.”
“Được, vậy cô đi đi, đợi sức khỏe tốt rồi thì về đơn vị.”
Lý Tông Dũng nhìn Nhiếp Nhiên đóng chặt cửa lại rồi, lúc này ông mới vui vẻ dựa vào lưng ghế, nói to với phòng ở bên trong, “Ra đi!”
Tiếng lách cách của khóa cửa phòng trong vang lên.
Hoắc Hoành từ bên trong đi ra.
Lý Tông Dũng cười to và nói: “Xem chú làm tiểu đoàn trưởng đi này, lại còn phải kiêm cả trách nhiệm của người hòa giải và bà mối nữa chứ.”
“Cháu cảm ơn chú Lý.” Hoắc Hoành ngồi xuống đối diện Lý Tông Dũng.
Nói thật, vừa rồi anh đã rất sợ cô nhóc kia không chịu đồng ý cái hạn một năm này.
Hiện tại anh đang có thân phận nằm vùng, lần này đến đội dự bị quân đội đã là rất nhiều nguy hiểm rồi. Nếu như cô nàng này còn xin đến những đội khác thì có lẽ anh sẽ phải chờ đợi thân phận hiện giờ kết thúc xong mới có thể gặp lại cô.
Thân phận này đã làm là làm liền vài chục năm, ai mà biết được còn phải làm mấy cái vài chục năm nữa, nhỡ đâu lại phải chịu tiếp vài chục năm, chưa tính đến chuyện cô nàng này cao chạy xa bay, nhỡ mà cô ấy kết hôn thì không phải là tức chết anh à!
Lý Tông Dũng cười nói: “Đừng khách sáo, nhưng chú nhìn ra được con bé này rất không thích quân đội. Chú thấy chắc có lẽ là Nhiếp Thành Thắng ép nó rồi xui xẻo bị cháu để ý.”
“Cháu thật sự không có biện pháp nào đối với cô ấy.” Nhắc đến Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành thật sự vừa yêu vừa hận, vừa tức vừa buồn bực, nhưng cuối cùng đều biến thành nụ cười khổ trên môi anh.
“Thằng cháu Diêm Vương mặt cười của chú vậy mà lại đau đầu với một cô nhóc, đúng là hiếm thấy.” Lý Tông Dũng cười phá lên nhạo báng Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành lắc đầu chẳng biết phải làm thế nào, “Diêm Vương chỉ có tác dụng với người sợ chết, gặp phải người không sợ chết thì chỉ có thể bị cô ấy nắm mũi dẫn đi thôi ạ!”
“Đó cũng là do cháu cam tâm tình nguyện.” Lý Tông Dũng là người nhìn Hoắc Hoành lớn lên. Mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên ông trông thấy Hoắc Hoành có vẻ mặt này. Nhớ ngày đó lần đầu tiên anh nổ súng giết người, lông mày chẳng nhíu lấy một cái, hiện tại lại vì con bé kia là để lộ ra vẻ mặt này.
Chậc chậc chậc… Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Nhưng như thế này cũng tốt. Vốn ông còn lo lắng thằng nhóc thối này bị thay đổi tính cách hoàn toàn từ sau khi rời khỏi phòng tạm giam năm đó, rồi có sự vặn vẹo đối với phương diện tình cảm, hiện tại xem ra vẫn còn tốt lắm. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Chỉ có điều…
“Chú thấy con bé này không dễ xơi đâu, có khả năng cháu cần tốn ít công sức mới được đấy.”