Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 1008



CHẾT VÌ QUÂN PHỤC LÀ VINH QUANG CỦA TÔI (2)
“Rõ!”

Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ vội vàng đi đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, thỉnh thoảng lại nhìn Nhiếp Nhiên đang sầm mặt đi về phía trước.

“Đưa người kia đến chưa?” Nhiếp Nhiên đột nhiên hỏi Kiều Duy.

Kiều Duy vừa há miệng ra còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Nghiêm Hoài Vũ giành nói trước: “Tôi làm việc, cô yên tâm đi, đưa đến nơi an toàn rồi.”

“Vậy tiểu đoàn trưởng Lý có nói gì không?”

“Ừm, tiểu đoàn trưởng nói nhất định sẽ điều tra kĩ chuyện này, còn giam Lưu Đức lại rồi.”

“Còn gì nữa không?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.

Chỉ giam Lưu Đức thôi à? Chẳng lẽ Nhiếp Thành Thắng không bị nghi ngờ một chút nào à?

Nghiêm Hoài Vũ suy nghĩ rồi lại bổ sung, “À, còn sư đoàn trưởng Nhiếp cũng tạm thời bị giam lại rồi.”

Ánh mắt Nhiếp Nhiên lóe lên, một nụ cười lạnh vụt hiện ra rồi biến mất.

Giam lại, tốt quá rồi!

Xem ra tái ông mất ngựa có khi lại là phúc, cô cứ nghĩ kế hoạch này đổ bể rồi, ai ngờ lại có cái bánh rơi từ trên trời xuống như vậy.

Thuộc hạ của mình và cướp biển âm thầm giao dịch, còn tiết lộ toàn bộ kế hoạch quân sự ra ngoài. Lần này may mà trong đám cướp biển có một kẻ muốn phản bội, tên thủ lĩnh cướp biển mới không biết, nếu như cả đám cướp biển đều biết, có lẽ nhóm người này đều phải chết.

Không, sẽ không đâu. Nguồn : we btruy en onlin ez.com

Có Hoắc Hoành lo liệu bên trong, có lẽ sẽ không chết hết.

Nhiếp Nhiên âm thầm suy nghĩ mà không phát hiện ra mình lại tin tưởng Hoắc Hoành như vậy.

Ngay lúc mọi người đều buông lỏng cảnh giác thì một tiếng súng vang lên, đạn xé không gian lao đến.

“Cẩn thận!” Lâm Hoài ở sau lưng nhìn thấy viên đạn lao đến thì hô lớn, sau đó vội vàng chạy như bay lên xô ngã Dương Thụ và Nhiếp Nhiên xuống đất.

Tất cả mọi người đều giật mình rồi bày trận chờ đợi, giơ súng lên kiểm tra xung quanh.

“Ở đó, bắt lại đây!” An Viễn Đạo tinh mắt phát hiện ở cách đó không xa lại có một con cá lọt lưới, nhìn dáng vẻ là chưa chết hẳn cho nên muốn đánh lén.

“Rõ!”

Người của đội dự bị nhanh chóng bắt người lại.

Nhiếp Nhiên vốn không phòng bị bị Lâm Hoài xô ngã thẳng xuống đất, hơn nữa còn không may bị đập vào một tảng đá, vật nhọn kia đâm vào bụng cô, đau đến nỗi khiến cô khẽ nguyền rủa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lâm Hoài, anh mau dậy đi!”

Dương Thụ cũng bị đè thì đẩy người nói: “Sĩ quan huấn luyện, thầy mau dậy đi! Thầy nặng quá, đè chết người rồi!”

Anh ta liên tục dùng sức đẩy mấy cái.