Hà Giai Ngọc chuyển tầm mắt đến xe đồ ăn, không nhịn được cảm thán, “Woa, chị Nhiên, chị gọi thế này đúng là nhiều quá rồi!”
Lý Kiêu nhìn thấy đồ ăn thì nói: “Cậu không giống người biết chăm sóc mình như vậy.”
Nhiếp Nhiên chỉ đồ ăn trên bàn: “Ăn cùng đi.”
Lý Kiêu lắc đầu, “Những thứ này đều dùng để bổ khí dưỡng máu, đặc biệt dùng cho người mất quá nhiều máu như cậu ăn, chúng tôi không thích hợp.”
Huống hồ bây giờ là mùa hè, trời nóng như vậy mà ăn đương quy a giao sẽ dễ nóng quá mà chảy máu cam.
“Đúng vậy, đúng vậy, chị Nhiên chị vất vả như vậy, lại mất nhiều máu, cần phải bồi bổ thật tốt mới được, chị mau ăn đi!”
Nhiếp Nhiên hỏi: “Mã Tường vẫn đang ở đó trông nom Cổ Lâm à?”
“Đúng vậy, ngày nào cậu ta cũng ngồi ở đó, ngay cả ba mẹ Cổ Lâm bảo cậu ta đi nghỉ ngơi cậu ta cũng không chịu.”
“Là tôi hại anh ta.”
Hà Giai Ngọc nhíu mày nói: “Chị Nhiên, sao chị cứ vơ trách nhiệm lên người mình thế? Mã Tường thì liên quan gì đến chị?”
“Nếu không phải do tôi làm mối thì Mã Tường không đến nỗi trở thành như vậy.”
Chắc anh ta cực kì hận cô, cũng hận bản thân mình. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Lý Kiêu buông đũa xuống, giọng nói lạnh lùng: “Đây không phải là lỗi của cậu, bọn họ là quân nhân, bị thương là việc không tránh được. Nếu anh ta đã lựa chọn thì phải học cách chịu đựng.”
Chịu đựng?
Chịu đựng thế nào?
Tận mắt nhìn cô gái mình thích ngã xuống trước mắt mình, mà tất cả những chuyện này là do chiến hữu của mình làm.
Còn muốn bảo anh ta im lặng chịu đựng, thế này đúng là quá làm khó anh ta.
Nhiếp Nhiên không nói thêm gì nữa, yên tĩnh ăn hết đồ ăn.
“Chị Nhiên, chị đói lắm à mà ăn nhiều như vậy?” Hà Giai Ngọc thấy cô như gió cuốn ăn sạch xe đồ ăn thì há hốc mồm.
“Ừ, tôi hơi đói.” Nhiếp Nhiên lại uống một ngụm trà táo đỏ kỷ tử bổ khí.
Thật ra cô đâu có đói như vậy, chỉ là sợ đến lúc đó Cổ Lâm lại xảy ra vấn đề, cần truyền máu, cô dưỡng sức nhanh lên một chút để bổ sung kho máu mà thôi.