Chương 490TIỂU NHIÊN TỬ NGƯỢC NHỊ THIẾU (3) “Không thể nào, sĩ quan huấn luyện Quý đã thu đơn của tôi rồi.” Nhiếp Nhiên căng thẳng, dồn lực vào một chân, hơi co lại. Cô chỉ đợi anh ta lại gần mình là sẽ tung ra đòn trí mạng.
“Vậy tôi sẽ bảo anh ta trả lại cho em là được.” Hoắc Hoành vuốt hàm dưới bị đập đau, lời nói không lưu loát.
Trả lại cho cô? Sao có thể làm thế được!
Cô phí bao nhiêu sức lực, vất vả chịu khổ chín ngày trời mới thực hiện thành công kế sách một mũi tên trúng hai con chim, giờ lại nói là trả lại cho cô? Thế chẳng phải là cô nhẫn nhịn phí công à!
“Hoắc Hoành, anh đừng có khinh người quá đáng!” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
Sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, thế mà người này lại còn ép mình, có phải anh ta thật sự coi mình là người dễ bắt nạt?
Hoắc Hoành mỉm cười. Không có mắt kính che chắn, bên trong cặp mắt kia thiếu một phần khí chất ôn hòa điềm đạm, tăng thêm một phần bá đạo, anh nói: “Nhiếp Nhiên, em trốn không thoát đâu.”
“Anh đừng ép tôi.”
Nhiếp Nhiên thực sự nhớ con dao quân dụng lúc trước đeo ở bên hông, nếu lúc này mà cô có con dao kia thì sẽ không bị động như thế này. Chí ít thì tại lúc mới vừa rồi suýt bị anh ta ăn sạch, cô phải cho anh ta chút màu sắc trên người trước mới được.
“Tôi chưa từng ép em, tất cả chẳng phải đều do em tự đồng ý sao?”
“Hoắc Hoành, anh cứ nhất quyết phải chơi âm mưu với tôi đúng không?”
Hoắc Hoành đi về phía trước hai bước, đưa tay lên muốn sờ vào đầu cô, chỗ vừa rồi đập vào cằm anh.
Cú vừa rồi nhất định là rất đau.
Nhưng tay anh còn chưa chạm vào thì Nhiếp Nhiên đã vội vàng lùi về phía sau, mắt đầy vẻ cảnh giác.
Hoắc Hoành chậm rãi nhếch một nụ cười du côn xấu xa, “Tôi muốn chơi âm dương hài hòa* hơn.”
(*) Âm dương hài hòa: trai gái kết hôn hoặc ngủ với nhau.
Nhiếp Nhiên khinh thường cười nhạo, “Anh không sợ cạn kiệt sức lực mà chết à?”
Giờ không bị anh ta áp chế, cô toàn hoàn tự do, cho dù không chiếm được lợi ở trên người anh ta thì cũng phải nói cho sướng miệng mới được.
Quả nhiên, ranh giới đàn ông bị chạm đến khiến đuôi mày Hoắc Hoành phải cau lại, ánh mắt cũng có thứ gì đó lặng lẽ biến hóa.
“Hay chúng ta thực chiến thử xem, thế nào?”
Thực chiến cái rắm! Nhiếp Nhiên thầm oán một câu trong lòng. Cô lập tức bắt đầu quan sát xung quanh, muốn chờ đợi thời cơ tốt nhất để cấp tốc thoát khỏi tên này.
Cô am hiểu đánh lén, ám sát, mỗi lần chơi ám sát đều là một đòn trí mạng.
Nhưng cô không giỏi đối đầu trực diện, chưa kể đến chuyện cái thân thể yếu đuối này chẳng bằng một nửa cơ thể khi xưa của cô, giờ mà đánh nhau với Hoắc Hoành đơn giản là lấy trứng chọi với đá, tự tìm đường chết. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
“Em không thoát được đâu.” Trong câu nói của Hoắc Hoành dường như có hai ý.
Nhiếp Nhiên lại chuyển ánh mắt đến trên mặt Hoắc Hoành, cô lạnh lùng nói: “Anh cảm thấy một đội dự bị nho nhỏ có thể nhốt được tôi sao?”
“Không nhốt được em, nhưng em xác định mình muốn trở thành lính đào ngũ của đội dự bị à?” Hoắc Hoành mỉm cười, ung dung nhàn nhã, “Tôi tin rằng em làm to chuyện như vậy để kiếm cớ rời đi, là vì không muốn làm lính đào ngũ phải không?”
Mắt Nhiếp Nhiên hơi híp lại.
Đúng thế, cô làm lớn chuyện lên là vì nghĩ đến lúc đó có thể bị đuổi đi, nói không chừng bởi vậy mà thậm chí bị ghi vào hồ sơ, rồi bị trục xuất đến đóng quân ở nơi hoang vu.