Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 299: Người câm



“Người câm, Người câm”

Như Ý lên núi, trời đã có chút khuya, muốn phân biệt phương hướng nhưng cũng tồn tại khó khăn, Như Ý hy vọng gọi như vậy có thể tìm được người, cũng có thể tìm thấy chỉ dẫn phương hướng cho mình.

Người câm Băng và Hàn ở trong sơn động bởi vì bản thân là người luyện võ, nhĩ lực rất thính, hơn nữa giọng nói của Như Ý không hiểu sao có kèm thêm một loại lực độ, tựa như có ẩn chứa nội công.

Người câm liếc qua, Hàn liền phi thân ra ngoài.

“Như Ý” Hàn kêu một tiếng to, rất nhanh đã thu hút lực chú ý của Như Ý. Như Ý dựa theo nhĩ lực của mình nghe ra phương hướng, lại nhìn thấy một cái nam tử gọi mình.

“Ta đoán các ngươi còn ở đây!” Như Ý đuổi kịp bước chân của nam tử, đang âm thầm thông qua nhĩ lực phán đoán phương hướng, nhưng cũng rất dễ dàng tìm thấy được sơn động.

Như Ý vừa tiến vào sơn động, cũng không khách khí, trực tiếp ném khối lệnh bài kia cho Hàn: “Xem cho ta đây là cái gì?”

Hàn và Băng nhìn nhau, sau đó Băng tiếp nhận lệnh bài, biểu tình trên mặt có chút kỳ quái.

Như Ý nhìn bọn họ có vẻ mặt như vậy, càng cảm thấy tình huống không đơn giản.

“Nói đi!” Đối với sự im lặng của hai người, Như Ý tỏ vẻ rất khó hiểu, hơn nữa có chút tức giận!

Người nọ không nói, mắt nhìn Người câm, vẫn muốn giữ im lặng.

Chỉ thấy Người câm nhìn vào mắt Như Ý, rốt cục quyết định hỏi rõ ràng mọi chuyện: “Thứ này là một tổ chức đặc thù nào đó, ngươi có biết không?”

Như Ý có chút không biết nói gì đối với câu hỏi của Người câm, tuy rằng cảm giác câu trả lời như vậy khiến Như Ý hoàn toàn không tìm ra phương hướng, nhưng vẫn vui lòng chờ đợi kết quả.

“Tổ chức gì?” Nghĩ lại, Như Ý cảm thấy gần đây tình thế càng ngày càng căng thẳng, hai người mặc đồ đen rốt cuộc tại sao xuất hiện, thậm chí còn nói chủ tử của bọn họ muốn gặp mình, cô cần phải biết được rốt cuộc có biện pháp nào để vãn hồi không.

Người câm cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ khoa tay múa chân vài cái, sau đó có chút bất đắc dĩ buông tay.

Như Ý nhìn trên giường có một thứ đồ gì đó rất kỳ quái, muốn tới gần, lại bị Người câm đoạt đi, sau đó Băng giải thích.

“Cái này, không phải là cái mà bây giờ ngươi nên biết, nhưng ngươi sẽ có cơ hội tiếp cận nó!”

Nghe nói như vậy, Như Ý cảm thấy bản thân có loại cảm giác bị xem nhẹ, nhưng cũng may không khiến cô trì hoãn cái gì, nên cô vẫn tiếp nhận một cách thản nhiên.

Thấy không có tác dụng gì, Như Ý quyết định vẫn nên trở về tra xét lần nữa rồi nói sau.

Một khối lệnh bài, Như Ý vuốt lên, có loại cảm giác bỏng tay, thật không biết thứ này có ích lợi gì, cô càng ngày càng phấn khích, lần này nhìn về phương bắc lại tràn đầy sự tò mò và hy vọng vô tận.

Cô quyết định vẫn nên bắt đầu bắt tay vào việc thăm dò cái người thần bí bị nhốt trong phòng kia, rốt cuộc là ai, cô biết Đại phu nhân và Nhị phu nhân đều biết có một người như vậy, Như Ý đang nghĩ có lẽ biết được gì đó hữu dụng từ chỗ Đại phu nhân.

Như Ý bắt đầu từ lúc cầm lệnh bài kia, luôn suy nghĩ rất nhiều, cô muốn tra lệnh bài này rốt cuộc dùng làm gì, có vài người trong ký ức mấy ngày này của cô cũng có lệnh bài này, lúc trước lúc có người đưa cho lão gia, dường như lão gia rất hài lòng, cũng không biết lần này rốt cuộc mình có cơ hội nhìn thấy hay không?

Bây giờ Như Ýđã tiếp nhận việc của Vệ quốc công, kỳ thật sự việc cũng không phức tạp giống như bọn họ nói, nhưng cô cũng không dám có chút lơ là, càng không dám có một chút sai lầm.

“Như Ý, ngươi thật sự khiến cho bản hầu bội phục!” Vệ quốc công không che dấu sự tán thưởng của mình với người khác, đương nhiên người bình thường cũng thích nghe những lời khen.

“Lão gia quá khiêm tốn, nô tỳ có thể giúp đỡ xem như là vinh dự lớn của nô tỳ!”Như Ý rất cẩn thận hồi đáp, sau đó chú ý tới Vệ quốc công đang lấy ra một cái gì đó.

“Lão gia, giống như dự đoán, có thể đạt đến hiệu quả mong muốn.” Một người giống như người hầu xuất hiện bên cạnh Như Ý, ánh mắt có chút quái dị.

“Ừm! Có thể dựa theo kế hoạch lần trước Như Ý nói mà tiến hành!” Sau khi Vệ quốc công sắp xếp cho người nọ, rồi xoay người nhìn về phía Như Ý: “Kế hoạch của ngươi không tồi, trước tiên để bọn họ trực tiếp đi làm, có cái gì không đúng, ngươi ở bên cạnh chỉ dạy là được.”

Vệ quốc công hiện tại càng ngày càng tín nhiệm Như Ý, ông có thể sẵn sàng sắp xếp công việc cho cô trước mặt mọi người, tương lai sẽ có sự phát triển lớn hơn nữa.

Như Ý cũng biết Vệ quốc công càng ngày càng tín nhiệm mình, trong lòng có chút vui vẻ, mặt ngoài cô lại rất bình tĩnh, cái gì nên làm, cái gì nên nói, cô đều biết.

“Như Ý, ngươi đi xuống trước đi, chuyện lần này làm xong, ta sẽ tiến cử cho ngươi biết một người!” Vệ quốc công không ngẩng đầu, chỉ cúi đầu nói câu này với Như Ý.

“Nô tỳ cáo lui!”

Sau khi đi ra, Như Ý cảm giác mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, không khí cũng mới mẻ, tâm tình cũng rất tốt, tiến cử cho cô biết một người? Như Ý biết khoảng cách đến mục tiêu của mình lại gần thêm một bước.

“Như Ý!”

Như Ý trở lại phòng, cảm giác trong phòng còn có hơi thở của một người khác, khẽ nhíu mày, nhưng cô cũng không nói gì, từ hơi thở nhẹ của người đó, cô biết người đó không tạo thành uy hiếp với mình.

Quả nhiên, người nọ nhảy lên, từ trên nóc phòng nhảy xuống, gọi một tiếng Như Ý, sau đó tự cầm chén trà lên uống.

“Sao vậy?” Như Ý nhìn người trước mặt, có chút khó hiểu hắn lại dám đến một cách trắng trợn như vậy.

Người nọ cũng không nói gì, đường như đang đợi cái gì đó, tự mình uống trà.

Như Ý nhìn bộ dáng người nọ còn có chút cao cao tại thượng, xa cách, điểm ấy khiến Như Ý rất không thích, không thèm để ý, cũng không nói thêm cái gì, coi hắn như không khí đi!

Như Ý cũng tiện tay lấy ra một thứ mà lúc trước Tiểu Thúy chưa làm xong, khéo léo di chuyển tay, rốt cục cô cũng nhớ tới lúc trước Tiểu Thúy lén lút thêu, nhưng khi mình biết được lại luôn trễ một bước.

Đột nhiên một thanh âm truyền đến, ngay sau đó là một bóng người lung lay tiến vào, người nọ tiến vào giữ chặt lấy tay Như Ý, không nói gì cả đã kéo cô ra ngoài.

Như Ý ngẩng đầu nhìn, cư nhiên là Người câm, còn kích động như vậy.

Như Ý không nói gì, cho dù bây giờ nói cũng không có cách nào nhận được đáp án, nhưng quay đầu nhìn vào người phía sau, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, Như Ý cảm thấy nếu không phải có chuyện gì, cái người cô hiểu biết sẽ không bình tĩnh như vậy.

Nhưng dựa theo phán đoán của Như Ý, việc này chắc chắn có quan hệ với tòa nhà kia và cái người ở nơi đó, cô vốn đang định một mình đi trước.

Quả nhiên rất nhanh, Người câm kéo Như Ý bay lên phía trên một cái cây lớn.

Như Ý vừa định thấp giọng hỏi sao không đi xuống, chỉ thấy Người câm làm một động tác đừng lên tiếng, thấy được Vệ quốc công đang đi vào bên trong.

Thì ra bọn họ biết được việc này, nên mới kéo mình tới, Như Ý quay đầu nhìn vẻ mặt nhăn chặt mày của hai người kia, trong lòng hiểu rõ.

“Vệ quốc công!”

Trong mơ hồ, Như Ý nghe được một tiếng kêu, sau đó chỉ thấy Vệ quốc công biến mất ở phía sau ngọn núi giả kia, mà ngay sau đó lại là Đại phu nhân đi theo sau.

Nếu chỉ có Vệ quốc công, Như Ý có thể hiểu được, nhưng Đại phu nhân lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn theo dõi Vệ quốc công mà đến, như vậy chắc chắn bên trong có tình huống mới.

Chỉ thấy phía sau Đại phu nhân còn đi theo một người mặc đồ đen, bà nhìn bốn phía xung quanh, không thấy có gì dị thường, cũng biến mất ở sau ngọn núi giả.

Người câm cho Hàn một ánh mắt, Hàn tự nhiên cũng đi theo.

Như Ý nghĩ muốn động, Người câm lắc đầu, ý bảo mình đi trước, ý tứ dường như muốn an toàn hơn một chút.

Nếu là một người, Như Ý còn có chút cố kỵ, dù sao tình huống bên trong không thể biết rõ như vậy được, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện tình huống một người khó đánh lại bốn tay.

Nhưng bây giờ thì tốt hơn, đầu tiên là có Đại phu nhân, bây giờ còn có hai người võ công không kém này.

Như Ý lập tức đi theo Người câm đến chỗ núi giả.

Nhưng thấy cái người tên Hàn kia vẫn đang tìm kiếm xung quanh, là vì không tìm được cửa vào.

Như Ý mỉm cười, đi đến nhanh chóng ngồi xổm xuống ấn ấn tảng đá kỳ quái kia, cửa liền nháy mắt mở ra.

Hàn và Người câm nhìn nhau không nói gì, thật không ngờ nhìn cái người trầm mặc ít nói như Như Ý lại biết nhiều như vậy, ngay cả chỗ bí ẩn như vậy cũng tra ra được.

Hàn cũng không nhịn được nhìn Như Ý với cặp mắt khác xưa, hắn cũng hiểu được tại sao Người câm lại kính nể Như Ý như vậy.

Không chần chờ thêm, Hàn lập tức đuổi theo người phía trước, Người câm lập tức đi đến phía sau Như Ý, cô nghĩ để Như Ý đi ở giữa là an toàn nhất.

Vừa tiến vào bên trong, Như Ý xem như mở rộng tầm mắt, lại có một động thiên khác so với bên ngoài, Như Ý ở Vệ phủ vẫn luôn cảm thấy xa xỉ, lại đi vào chỗ này, vách tường chói mắt kia, còn có mỗi cây mỗi cỏ kia đều làm cho người ta xấu hổ, Như Ý không đổi sắc mặt nhìn hai người bên cạnh, bây giờ lối đi ở bên trong không hẹp như lối vào, ba người xếp thành hàng ngang đi cũng đủ rộng.

Như Ý theo tầm mắt của cô nhìn lại, hai người lại bình tĩnh tự nhiên như thế, không có chút kinh ngạc, Như Ý có chút suy nghĩ, hoặc là này hai người quá mức bình tĩnh, hoặc là bọn họ đã thấy một nơi còn xa hoa hơn so với nơi này, vậy thì thân phận của bọn họ chắc chắn không đơn giản.

Ba người vô cùng cẩn thận đi về phía trước, luôn luôn chú ý xem có thể đột nhiên xuất hiện nguy hiểm hay không.

“Chú ý chút, hôm nay rất quan trọng...”

Một thanh âm thông qua vách tường truyền đến, rơi vào trong tai Như Ý và hai người khác.

Ba người lập tức ngừng thở, vận khí sau đó siết chặt hơi thở, không để đối phương nhận ra sự tồn tại của bọn họ.

Nhưng, Như Ý nhớ tới Đại phu nhân và một người mặc đồ đen mới đi vào, xem ra đã thành công đi theo Vệ quốc công vào trong, bằng không sẽ không phải giọng điệu như vậy.

Đi tiếp về phía trước, ba người đến một lối rẽ, bọn họ nhìn thấy lối đi, không biết nên đi về hướng nào trước.

Như Ý đang dựa theo trực giác xem nên đi theo phương hướng nào, hai tầm mắt đồng thời dừng trên người mình, cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía hai người, Người câm và Hàn đều dùng một loại ánh mắt chờ đợi, chờ đợi sự lựa chọn của cô.

Lúc này, cả người Như Ý tập trung, lặng lẽ nhắm mắt lại, chỉ có như vậy cô mới có thể nghe toàn bộ khí tức và thanh âm? Từ đó giúp cô phán đoán.

Một thanh âm thưa thớt từ bên trái truyền đến, mơ hồ còn có tiếng của nhiều người, Như Ý cau mày, liếc mắt về phía Người câm bên phải, Người câm hiểu được nghiêng người đi vào.

Càng đi về phía trước, động tĩnh bên trong càng phát ra rõ ràng, thậm chí truyền đến tiếng binh lách cách bang.

“Nè, đặt đồ sang bên này”

“Đặt chỗ này...”

Mang theo tiếng bước chân vụn vặt, tiếp theo là tiếng một người bén nhọn phân phó, mang theo uy nghiêm và khinh thường.

Như Ý biết đã xem như tiến vào bên trong, cô ra hiệu hai người phải càng thêm cẩn thận.

“Các ngươi phải làm tăng tốc lên, những thứ này không chừng mấy tháng nữa hoặc ngắn hơn có thể sẽ phát huy công dụng, đến lúc đó mọi người cùng nhau thăng chức rất nhanh!” Giọng nói tràn ngập sự mạnh mẽ của Vệ quốc công từ vách ngăn bức tường truyền đến.

Như Ý vừa nghe lời này, trong đầu vô thức hiện ra hai chữ mưu phản, Như Ý dựa vào chân tường cẩn thận lắng nghe bên trong, âm thanh bang bang va chạm sàn nhà kia rất giống tiếng của binh khí.

Như Ý nheo mắt, thậm chí có chút bội phục Vệ quốc công.