Mặc Tư Diễn vẫn luôn dán mắt lên người của quản gia, anh dịch lại gần Vân San rồi nghi hoặc hỏi: "Sao anh cảm thấy ông ấy có vẻ luống cuống nhỉ?"
Vân San ngồi bên cạnh, bình thản vắt chéo chân, quan sát một vòng ngôi nhà, vẻ mặt đã biến đổi đôi chút. Nghe Mặc Tư Diễn hỏi cô cười khẩy đáp: "Vội vã luống cuống, thường không bình thường!"
Từ lúc bước vào nhà, cô vẫn luôn giữ vẻ mặt bình thản quan sát, đánh giá mọi ngóc ngách trong phòng khách.
Bên kia, người quản gia vội vã đi lên tầng, khi đi qua bếp, ông cẩn thận dặn dò người giúp việc: "Nhanh chóng mang thêm một dĩa trái cây ra ngoài, tiện thể giám sát bọn họ!"
Người giúp việc không thể không làm theo liền nhanh chóng thực hiện.
Dặn dò người giúp việc xong, ông ta liền đi lên tầng.
Đến trước căn phòng cuối dãy hành lang. Vừa bước đến chưa kịp gõ cửa bên trong đã truyền ra những âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt.
Tiếng rên ri của người phụ nữ thỉnh thoảng nghe ra vài tiếng bạt tai mà người đàn ông tác động lên cơ thể của người phụ nữ.
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai khiến người khác sởn gai ốc. Xong một loạt tiếng động, căn phòng trở nên im lặng.
Lúc này người quản gia mới gõ cửa. Sau ba lần gõ, bên trong truyền đến một giọng nói trầm khản: "Vào đi!"
Bên trong căn phòng, người đàn ông ngồi trên ghế sô pha chỉ có một tấm khăn che đi "của quý". Dưới đất, người phụ nữ trần truồng không một mảnh vải che thân đã bất tỉnh, nhưng miệng vẫn còn rên rỉ đau đớn vô cùng. Trên người cô ta đầy những vết cào cấu, bầm tím, những dòng tinh dịch bắn tung tóe lên mặt cô ta.
Cái cảnh ấy khiến người khác ghê rợn, rùng mình. Quản gia vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh, không biến đổi như đã quen.
Ông cung kính cúi đầu trước người đàn ông đó: "Thưa ông chủ, hai người đó đã đến rồi ạ!"
Hiển nhiên, người đàn ông đó chính là An Đình Nghiên!
Cơ thể cường tráng, cơ bắp cứng rắn, hắn dang tay đặt lên thành ghế sô pha, mặt ngửa ra sau, nghe quản gia báo cáo, hắn cười khẩy: "Dọn dẹp đi"
Quản gia "vâng" một tiếng rồi ra ngoài, sau đó có hai vệ sĩ bước vào lôi người phụ nữ nằm bất tỉnh dưới đất đi ra ngoài.
Dưới lầu, Vân San và Mặc Tư Diễn vẫn ngồi đó. Đã khoảng mười lăm phút kể từ lúc quản gia rời đi nhưng vẫn chưa quay lại.
Mặc Tư Diễn lại sắp mất hết kiên nhẫn rồi, định lên tiếng thì phía cầu thanh truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ
"Để hai vị đợi lâu rồi!" An Đình Nghiên chưa thấy người đã nghe giọng
Nghe thấy tiếng, Mặc Tư Diễn nhíu mày, trong đầu chợt lướt qua một suy nghĩ, nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi không thể nói ra được
An Đình Nghiên xuất hiện, Mặc Tư Diễn là người đứng dậy đầu tiên, Vân San chầm chậm đứng dậy theo sau.
Mặc Tư Diễn dơ tay ra rồi khách sáo nói: "Không lâu, không lâu, người làm việc lớn đương nhiên bận, chúng tôi không để ý"
An Đình Nghiên vẫn luôn dán chặt mắt lên người Vân San, cô cũng nhìn hắn, thấy hắn vẫn kinh định nhìn mình, cô nhếch mép cười: "Mạo muội đến thăm, làm phiền ngài rồi!"
An Đình Nghiên cười ha hả đáp: "Không phiền, là vinh dự của tôi"
Mặc Tư Diễn với cánh tay cứng đờ: "..."
Sau những câu hỏi thăm khách sáo đó, khuôn mặt của An Đình Nghiên không còn vẻ cười nói mà thay vào đó là nét mặt nghiêm túc pha chút âm u, hắn nói: "Chú tôi tự tìm đến làm phiền các vị rồi!"
Chú của An Đình Nghiên là người đã đến trò chuyện với Viện sĩ Hàn.
Vân San: "Hôm nay vừa hay đi ngang qua đây nên muốn hẹn ngài trò chuyện, tiện thể bàn bạc về việc đó, không biết có tiện không?"
***
Hai người nán lại không lâu, hai mươi phút sau, hai người đã nối đuôi nhau ra khỏi biệt thự của An Đình Nghiên.
An Đình Nghiên đứng ở trước cửa ra vào, chắp hai tay sau lưng, quản gia đứng phía sau, vẫn chưa mở miệng thì đã nghe An Đình Nghiên dặn dò: "Ông Dung à, gửi lời đến người chú yêu dấu của tôi đi. Nói với ông ta rằng đừng tự tiện xen vào chuyện của tôi nữa, hãy lo sống cho tốt vào."
Đôi mắt màu xanh lục toát ra vẻ nghiền ngẫm, một vài tia tàn án lướt qua rồi nhanh chóng biến mất. Hắn lại nói: "Tiện thể tra xem, vị bác sĩ nữ kia như thế nào?"
Ngồi trên xe, Mặc Tư Diễn cảm khái: "Em quyết đoán thật, cậu ta không cần, em không cưỡng. Hay lắm!"
Vân San bật cười nhìn anh: "An Đình Nghiên không dễ đối phó đâu. Hắn đã biết rõ chứng hưng cảm của mình nhưng lại xem đó là chuyện bình thường."
"Sao em biết An Đình Nghiên tự biết bệnh mình?"
Vân San nhún vai: "Đoán thôi"
Mặc Tư Diễn: "..."
"Trong phòng khách có năm bức tranh, trong đó có ba bức tranh về tình dục. Một bức [Cảnh khiêu dâm] của Pablo Picasso, một bức [The Dream of the Fisherman’s Wife] của Hokusai, bức còn lại là [Danae] của Titian. Những bức tranh này nổi tiếng về chủ đề tình dục!"
*Cảnh khiêu dâm (La Douceur) - Picasso
*Giấm mơ của vợ người đánh cá (The Dream of the Fisherman’s Wife) - Hokusai
*Danae - Titian
Vân San nói ra suy nghĩ của mình, cô nói bình thản như những việc bình thường, nhưng Mặc Tư Diễn hoảng hốt há hốc mồm, sau đó mới thoảng thốt nói: "Vậy thì chứng minh An Đình Nghiên có xu hướng tình dục mãnh liệt hay chỉ là sở thích khác người của hắn."
Nghe Mặc Tư Diễn nói, cô trầm ngâm khoảng chừng ba giây rồi nói ra lời kinh người: "Trong tình huống hiện tại thì em nghĩ An Đình Nghiên thuộc diện thứ nhất. Còn về sở thích, nếu như anh có sở thích về tình dục như thế, anh sẽ trưng ra ngoài cho mọi người thấy hay anh sẽ bỏ vào một căn phòng mà chỉ bản thân được bước vào đó?"