Cưng Chiều Giai Nhân

Chương 20: Nạn nhân là nhân viên của Tiêu Thị



Một tháng sau.

Cuộc sống, công việc và tình yêu mọi thứ đều có tiến triển, mọ hoạt động đều diễn ra bình thường. Thời gian thực tập mà trường học giao đã sắp kết thúc, đồng nghĩa với việc Vân San sắp tốt nghiệp.

Mọi việc dường như diễn ra suôn sẻ, trong thành phố lại có một tin chấn động, một vụ án mạng đã xảy ra. Tin tức được đăng tràn lan trên báo chí, truyền thông đưa tin mãnh liệt lấn át cả thông tin của các minh tinh. Người dân lo lắng bất an, mà cảnh sát cũng rất đau đầu.

Hôm nay là thứ tư.

Trên tầng cao nhất tòa nhà Tiêu Thị, phòng làm việc của tổng giám đốc, Tiêu Sở Hoành ngồi trước bàn làm việc, khuôn mặt cương nghị, tư thế ngồi làm việc đúng chuẩn mực, tay áo sơ mi được anh sắn lên, anh đeo cặp mắt kính gọng bạc.

Tư thế làm việc cũng quyến rũ chết người!

Đúng lúc này, Phúc Dạ gõ cửa bước vào báo cáo.

"Thưa tổng giám đốc, sáng nay cảnh sát đã tiến hành điều tra hiện trường vụ án, nhưng theo điều tra vẫn chưa có kết quả vụ án."

Nghe Phúc Dạ báo cáo, Tiêu Sở Hoành như ngưng lại, không còn sự dịu dàng khi ở cạnh Vân San nữa, mà bây giờ trong thời tiết nắng nóng này, Phúc Dạ lại như bị ảo giác và cảm thấy lạnh sống lưng

Hắn hắng giọng nói tiếp: "Hiện tại, công ty vẫn chưa bị ảnh hưởng lớn ạ!"

Tiêu Sở Hoành vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn thông tin trên máy tính

"Về cái chết cứ để cảnh sát điều tra đi, nếu cần phối hợp thì phối hợp. Đưa một số tiền cho vợ con gã lo toan cuộc sống."

Nạn nhân là Tống Nhân, quản lí nhân sự của công ty. Hắn chính là nạn nhân đã chết vào một ngày trước, nhưng hôm qua mọi người mới biết hắn chết.

Gã có một vợ và một con trai năm nay chín tuổi. Nhưng gia đình gã không mấy hạnh phúc, gã nuôi bồ nhí, đã nuôi rất nhiều người, bồ của gã không cố định. Vợ của gã vì lo cho cuộc sống mình và con trai mà phải làm lụng vất vả, không thèm lấy một cóc một đồng nào của gã.

Đưa tiền cho vợ con gã xem như là tiền thưởng của gã bao năm cống hiến cho công ty.

***

Phía bên kia, tại phòng khám Thiên Thanh. Mọi người đang chăm chỉ miệt mài làm việc, đã qua một tháng sau khi trả lại phí khám chữa trị cho An Đình Nghiên thì mọi việc cũng diễn ra thuận lợi.

Quá trình thực tập của Vân San cũng sắp kết thúc, mặc dù chưa được hai tháng nhưng điều đó không quan trọng lắm.

Tầm mười giờ trưa, đang trong giờ làm việc, Vân San vẫn đang đọc bệnh lý thì nhận được cuộc gọi.

Thấy cái tên đã lâu không thấy, cô liền mỉm cười rồi bắt máy, tiện tay tắt màn hình máy tính, sau đó đi đến cửa sổ sát đất ngồi xuống chiếc ghế lười bập bênh

"Alo!" Cô có chút vui mừng khi nhận được điện thoại của người đó.

"San San, em đi thực tập rồi sao? Đầu giây bên kia vang lên giọng trầm ấm nhưng có chút cứng nhắc

"Vâng ạ, sao thế anh Lập?"

Người gọi đến là Trần Lập, con trai của cậu cả Trần Khải. Trần Lập là anh họ của cô, hiện tại là một cảnh sát

"Em đang ở đâu, anh đến tìm em được không?" Trần Lập dường như rất vội, hình như có việc quan trọng cần tìm cô. Thấy vậy cô không chần chừ mà đồng ý.

Khoảng hai mươi phút sau.

Tại phòng làm việc của Vân San, hai bóng người đang ngồi trò truyện trước cửa sổ sát đất phía sau bàn làm việc.

Trần Lập không ngừng thở dài, Vân San liếc vẻ mặt chán chường của đối phương cũng không khỏi phiền lòng.

"Vậy nên, nạn nhân là một bệnh nhân tâm lý à?"

"Ừ, thông qua điều tra trong căn nhà gã thường sống thì cảnh sát phát hiện gã đã từng đi khám tâm lý tại Thiên Thanh, và được chuẩn đoán là rối loạn lưỡng cực!"

"Người đó khám ở Thiên Thanh sao? Rối loạn lưỡng cực?" Đến lúc này thì cô cũng đã nóng lòng, vì hắn là bệnh nhân của Thiên Thanh, đã làm việc ở đây hơn một tháng nhưng cô chưa từng trông thấy hắn đến điều trị.

Điều này không khỏi khiến cô hoảng hốt, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được vẻ bình thản vốn có

Lại là rối loạn lưỡng cực!

Trần Lập liếc cô, cất giọng trầm thấp: "Đúng vậy, khi nghe nói em làm việc ở Thiên Thanh nên anh tìm em, định nhờ em điều tra bệnh án của hắn một chút." Trần Lập nói ra mục đích của mình

"Được, em sẽ gửi kết quả điều tra cho anh sau."

"À đúng rồi, Tống Nhân này không sống cùng vợ con, hắn ngoại tình rồi bao nuôi bồ nhí khi con hắn chỉ mới năm tuổi, năm nay cũng đã chín tuổi. Vợ hắn cùng con hắn chuyển ra ngoài sống từ lúc phát hiện hắn ngoại tình."

"Khi hắn chết, hắn vẫn đang là nhân viên của Tiêu Thị."

Vân San vẫn luôn chăm chú nghe Trần Lập nói, bất chợt nghe đến Tiêu Thị cô như bị giật mất giây suy nghĩ, trong đầu luôn quanh quẩn hai tiếng "Tiêu Thị"

***

Mười một giờ rưỡi trưa, cô từ chối lời mời dùng bữa của Trần Lập mà gọi điện cho Tiêu Sở Hoành. Trong lòng lo lắng bồn chồn không thôi. Không biết anh ăn cơm chưa hay vẫn đang làm việc, không biết công ty của anh có gặp bất trắc khi Tống Nhân chết hay không?

Một loạt câu hỏi vì sao lướt qua đầu cô bị cắt ngang bởi giọng nói trầm ấm dịu dàng phía bên kia. Máy đã nối, nhưng cô không lên tiếng, anh đợi cô chừng hai giây rồi gọi tên cô

"San San?" giọng nói của anh có chút mệt mỏi, dường như anh vẫn đang làm việc vì cô loáng thoáng nghe thấy tiếng "cạch" của bút

"Anh đang bận sao?" Cô dịu dàng hỏi, giọng còn mang theo vài chút nỉ non mà đánh nhẹ vào tim anh, khiến cho tim anh rộn ràng thêm.

"Không bận, em sao thế?" Anh bật cười đáp lại cô.

Cô vẫn không nhận ra điều bất thường mà trong lòng cô như có hòn đá rơi xuống, sự lo lắng cũng vơi đi nhiều.

"Em đến tìm anh nhé?"

***

Tại phòng làm việc của tổng giám đốc, Tiêu Sở Hoành và Vân San đang dùng bữa của Mỹ Liên Uyển.

Trong lúc ăn, cô không tập trung lắm, anh đã nhìn ra tâm trạng không ổn định của cô, anh dịu dàng gặp thức ăn cho cô rồi thả đũa xuống, đưa tay xoa nhẹ đầu cô: "Em muốn hỏi gì anh à?"

"Hả?" Vân San đang không tập trung bị câu hỏi của anh làm giật mình.

Anh lặp lại câu hỏi một lần nữa, lần này là cô thả đũa xuống, xích lại gần rồi kéo bàn tay của anh đùa nghịch, nói: "Em nghe nói nạn nhân mới mất ngày hôm qua là nhân viên công ty anh, em..."

"Em lo lắng cho anh à?" Anh kéo cô vào lòng mình, bàn tay còn lại vuốt ve sống lưng cô như đang an ủi

Vân San được đà vòng tay ôm vòng eo của anh, học theo em vuốt ve sống lưng, "Sao lại không lo được!"

Vì động tác tinh nghịch của cô mà anh cứng đờ người, nhưng dường như bé ngon của anh lại không nhận ra. Anh không biết phải làm sao, liền dứt khoát đẩy cô ngồi dậy đàng hoàng

"Trong bữa ăn mà bé ngoan của anh lại nghĩ về người đàn ông khác sao, anh đau lòng quá!"

Vân San luống cuống, ngước mắt nhìn anh rồi lại nhận thấy ánh mắt trêu đùa của đối phương, cô bĩu môi làm vẻ giận dỗi.

Tiêu Sở Hoành không nỡ để cô không vui, lại ôm chầm cô, nỉ non bên tai cô: "Ngoan nhé, ăn cơm đi, anh vào nhà vệ sinh một lát."

Đang yên đang lành lại đi vệ sinh? Cô liền nghĩ đến lúc nãy người anh cứng đờ khi cô vuốt ve lưng anh

Nhận thấy lý do, cô tinh nghịch nhướng mày, dường như lại suy nghĩ ra trò hay rồi!! Ha Ha