Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 333: Thuốc phát tác





Lâm Quân không nói chuyện với cô ta không phải là bởi vì không muốn tính sổ với cô ta, mà là bởi vì nhìn cô ta dù chỉ một cái cũng khiến anh cảm thấy ghê tởm và dư thừa.

Anh lười phải nói với cô ta dù chỉ một chữ, anh dùng cách của mình để thẳng thừng áp đảo cả nhà cô ta.

Sau này Lưu Ly muốn ra nước ngoài, nhưng đến cả tư cách xuất ngoại cô ta cũng không còn nữa.

Ở trong nước, danh tiếng của cô ta cũng đã thối nát đến cực điểm.

Lưu Ly gần như là đã đi đến bước đường cùng, sẽ không thể nào sống cuộc sống của xã hội thượng lưu được nữa. Thậm chí, không có cách nào đến gần khu vực của giới thượng lưu.

Lúc đó, cho dù cô ta muốn liều một phen đến nỗi mất cả chì lẫn chài với ai đi chăng nữa thì cũng không có tư cách.


Không có bất kì ai tin lời cô ta nói, họ sẽ chỉ cười nhạo cô ta, chế giễu cô ta đang nói vớ va vớ vẩn.

Lưu Ly tự đẩy bản thân mình đến bờ vực tận cùng của cái chết mới biết được rằng trước kia bản thân cô ta ngu ngốc biết bao nhiêu.

Dưới tầng hầm tối đen.

Cơ thể lạnh lẽo của Lê Nhật Linh dần dần bắt đầu nóng lên, khuôn mặt cũng từ từ nổi lên nét ửng đỏ.

Thuốc..đã dần dần phát huy tác dụng rồi.

Người đàn ông nhàn nhã nhìn đồng hồ cái rồi tựa người vào bến cạnh Lê Nhật Linh: “Đã trễ vậy rồi mà vẫn còn chưa tìm tới đây, có phải là không có ý định cứu cô nữa hay không?”

“Phụt” Cô phun một ngụm nước bọt lên trên mặt của anh ta: “Tránh xa tôi xa”

Người đàn ông tức giận lau nước bọt ở trên mặt đi và nói: “Được, được lắm.”

Cô không muốn để anh ta chạm vào thì anh ta cứ muốn chạm vào.

Hai tay không những không thu lại, mà còn sờ lên cổ và xương quai xanh của cô một cách càn rỡ: “Thuốc đã phát tác rồi. Cô sợ tôi chạm vào cô thì cô sẽ không thể nhịn nổii có phải hay không?”

Lê Nhật Linh cười lạnh hai tiếng: “Người nói lời mà không biết giữ lời thì có gì phải đắc ý chứ”

“Cô nói ai nói lời mà không biết giữ lời?”


“Nói anh đấy. Rõ ràng anh nói đợi đến khi Lâm Quân đến, trừ phi Lâm Quân không đến thì anh mới ra tay với tôi. Nhưng hiện giờ anh đang đặt tay ở đâu đấy?”

Người đàn ông cúi đầu nhìn bàn tay của mình đang ấn trước ngực của cô, cười dâm một tiếng: “Nhưng mà thuốc đã phát tác rồi.”

Lê Nhật Linh cụp xuống cơn vội vã bất an trong lòng mình rồi lạnh lùng nói: “Chỉ vừa mới bắt đầu phát tác lúc nấy, chẳng phải là vẫn chưa phát tác hoàn toàn hay sao? Nói lời mà không giữ lời, còn tìm cho mình một cái lí do. Loại đàn ông như anh thật sự thấp hèn đến tận cùng”

“Được; vậy thì tôi cho cô thêm một chút thời gian nữa. Đợi đến lúc thần trí cô trở nên mơ hồ rồi thì đừng trách ông đây không nương tay với cô đấy”

Lê Nhật Linh cắn chặt răng của mình, nhãn nhịn đến nỗi mồ hôi trước trán chậm rãi rơi xuống.

Người đàn ông nhìn dáng vẻ kiên cường đến động lòng người:của cô, riỗi ham:muốn càng lúc.

càng mạnh hơn.

Vốn dĩ là muốn trả thù Lâm Quân, nhưng bây giờ lại thấy nếu như Lâm Quân không đến thì kiếm chác chút đỉnh trên người của vợ Lâm Quân cũng không tồi Cảm cho Lâm Quân một cặp sừng, khiến cho anh có nỗi khổ khống nói nên lời.

Người đàn ông trong phút chốc nhào về phía của cô, bàn tay mập ú xé áo của cô ra.

Lê Nhật Linh gào thét thành tiếng: “Lúc nấy anh nói là cho tôi thêm một chút thời gian cơ mà?

Cái tên khốn kiếp này, đồ lừa đảo! Đồ tiện nhân lật lọng”

“Chẳng phải là tôi thấy cô không nhịn nổi nữa nên giúp cô một tay hay sao?” Bàn tay của người đàn ông lượn đến trước người của cô, kéo kéo vạt áo muốn vạch áo của cô ra. Hai tay của cô bị trói ngược ra đăng sau, không có cách nào cởi ra được, chỉ có thể gắng sức nhẫn nhịn bị xé áo.


Tiếng vải bị xé rách giày vò lỗ tai của cô. Lúc anh ta nằm lấy cổ áo của cô, Lê Nhật Linh vùi đầu sâu xuống dưới, cắn chặt lấy mu bàn tay của anh †a.

“Con tiện nhân này, buông ra!” Người đàn ông đau đớn hét lên.

Cô không buông.

Đây là lớp phòng ngự cuối cùng của cô, cô không thể buông ra.

Mu bàn tay của người đàn ông bị cắn cho đau đớn, máu tươi đã chảy ra ngoài, răng của cô gần như là lún vào bên trong thịt của anh ta.

Anh ta không dám kéo ra, sợ rằng Lê Nhật Linh thật sự cắn đứt mất một miếng thịt của anh †a.

Nhưng cho dù anh ta đã thả lỏng ra rồi, răng của Lê Nhật Linh vẫn càng lúc càng cắn chặt hơn.