Cưng Chiều Mỗi Em

Chương 334: Đừng sợ





Đau dài không bằng đau ngắn, người đàn ông dùng sức giật mạnh tay ra.

Quả nhiên, mu bàn tay anh ta đã chảy đầy máu.

Người đàn ông nhặt những mảnh vải vụn dưới đất nhét vào miệng cô, hung hăng chửi bới: “Đồ khốn kiếp, mày còn dám cần tao! Ông đây nhất định phải cho mày biết tay.”

Cởi trói tay Lê Nhật Linh khỏi tủ rượu, anh ta mạnh mẽ đẩy cô xuống dưới thân và trong chớp mắt đã xé toạc quần áo trên người cô. Cô quay lưng lại ngay lập tức, cố gắng che giấu sự ngại ngùng trước mặt.


Tay của người đàn ông đang rất đau, anh ta không thèm kéo cô quay lại, trực tiếp lột quần của cô khi cô đang trong tư thế quay lưng.

Chết tiệt, bị cần mà ra nhiều máu như vậy.

Hôm nay, anh ta đã có được người phụ nữ của Lâm Quân trong tay, anh ta nhất định phải nếm thử mới được.

“Buông ra, đừng chạm vào tôi.”

Người đàn ông thô lỗ giữ mắt cá chân của cô và kéo cô đến trước mặt mình: “Cô không thể chạy thoát được đâu.”

“Tôi biết anh là ai. Chắc chắn tôi sẽ biết. Tay của anh đã bị tôi cản thành vết. Nếu hôm nay anh chạm vào tôi, anh cũng không chạy thoát được đâu: “Vậy nếu tao đã không thể chạy trốn, không bằng bây giờ sảng khoái một trận, coi như không uổng công làm việc này”

Người đàn ông bị dực vọng làm đỏ mắt. Anh ta không quan tâm đến bất cứ thứ gì, cũng không nhìn thấy gì ngoại trừ da thịt trắng nốn, như thể người uống viên thuốc kích dục là anh ta vậy.

Người đàn ông xé hết toàn bộ quần áo trên người cô. Trong lúc anh ta đang chuẩn bị mở chân của cô ra thì cánh cửa tầng hầm bất ngờ bị người nào đó đá tung ra.


Người đàn ông hét lên: “Hai đứa bọn mày làm gì vậy, trông cái cửa cũng không xong. Tao nuôi chúng mày lại băng mấy cái rắm…”

Lời còn chưa kịp nói xong, đèn trong phòng đột nhiên được bật sáng: Ngay lập tức, đôi mắt của người đàn ông đang đeo kính thấu thị bị ánh sáng làm cho chói lòa. Anh ta buông Lê Nhật Linh ra, vừa định tháo chiếc kính thấu thị ra thì đã bị đá văng ra xa mấy mét.

Trên người Lê Nhật Linh chỉ còn sót lại vài mảnh vải rách nát và phần lớn da thịt của cô đều bị lộ ra ngoài. Cô vòng tay ôm chặt lấy ngực, cuộn mình thành vòng tròn, cắn chặt răng, toàn thân run rẩy.

Lâm Quân cởi áo khoác ngoài bọc cơ thể cô lại. Hai tay Lê Nhật Linh nắm chặt áo khoác của anh, quấn chặt lấy người cô. Đột nhiên ánh sáng chói lọi chiếu vào mắt cô khiến mắt cô hơi nhức.

Cô nheo mắt lại miễn cưỡng có thể nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt: “Lâm Quân, Lâm Quân… cuối cùng anh cũng đến r Anh nửa quỳ trước mặt cô, ôm chặt cô vào lòng; “Đừng sợ, đừng sợ. Không sao đâu, anh luôn ở đây, anh luôn ở bên cạnh-em”“

Hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô, anh hỏi: “Anh ta đã chạm vào chỗ nào của em?”

Trên người Lê Nhật Linh vẫn còn phát sốt, dán vào thân thể của người khác phái khiến tốc độ phát tác của thuốc càng nhanh hơn: “Anh ta đã sờ soạng người em hai lần. Nhưng là anh ta cho em uống thuốc, hiện tại em cảm thấy rất nóng”

“Không sao, đừng sợ, anh đưa em trở về.”

Lâm Quân đang chuẩn bị ôm cô rời đi, Lê Nhật Linh lại giấy giụa lắc đầu, vùi mặt vào trong lồng ngực anh: “Chờ một chút.”


Bỗng nhiên có ánh sáng chói mắt mà cô lại ở trong bóng tối lâu như vậy, nhất thời không thể thích ứng kịp.

“Được rồi, nếu em cảm thấy không thoải mái thì hãy nói cho anh biết”-Lâm Quân kìm nén cơn tức giận đang hoành hành trong người, ôm chặt Lê Nhật Linh đang nóng bừng cả người.

Để khuôn mặt của cô vào trong lồng ngực của mình, đột nhiên Lâm Quân ngẩng đầu lên nhìn Diệp Sâm Lâm đang ở một bên. Hà Dĩ Phong cũng tức giận đến đỏ mắt, đá một phát vào bụng Diệp Sâm Lâm. Diệp Sâm Lâm-vấn chưa nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Ngay khi vừa tháo chiếc kính nhìn ban đêm ra, hai má của anh ta đã bị giày da của Hà Dĩ Phong hung hăng đè xuống mặt đất.

Khóe miệng của Diệp Sâm Lâm sưng đỏ, lẩm bẩm kêu lên không rõ: “Hà, cậu Hà… tha cho tôi…”