Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 104: Chương 104:



Thu Vãn vội vã thay xiêm y đi ra ngoài, còn chưa nhìn rõ bóng người đã nghe thấy giọng nói của Huệ tần.
“Thích khách tới Bích Tú Cung ngài liên quan gì tới Bích Nguyệt Cung của ta? Truy tìm  thích khách liền đuổi tới cung của ta, chuyện này là thế nào? Ngài đến là ta phải cho ngài vào lục soát? Ta tiến cung lâu như vậy nhưng chưa bao giờ nghe nói trong cung có thích khách còn làm phiền nương nương tự mình động thủ đi tìm đâu. Thị vệ hoàng cung chết hết rồi sao mà lại để nương nương kiều quý như ngài đi tìm, cẩn thận đao kiếm không có mắt, nếu thích khách không cẩn thận ngộ thương ngài, đến lúc đó ngài sẽ không nói là ta làm chứ?” Huệ tần lạnh lùng nói: “Tội danh ám sát Thục phi nương nương này ta gánh không nổi. Nếu Thục phi nương nương xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng trách tội xuống dưới, ta chỉ là một phi tần nhỏ bé đương nhiên là không dám gánh.”
Thu Vãn nhất thời thả chậm bước chân, lặng yên không một tiếng động đi qua, nàng rất nhẹ nhàng, cũng không có bao nhiêu người phát hiện ra nàng, chỉ có Huệ tần liếc mắt một cái về phía bên này sau đó lại nhanh chóng nhìn về phía Thục phi.
“Nếu Thục phi nương nương thật sự muốn điều tra Bích Nguyệt Cung của ta, không bằng bẩm báo với Hoàng Thượng một tiếng, Hoàng Thượng hạ thánh chỉ, ta đương nhiên sẽ không dám cãi lời.”
“Muội muội nói gì vậy, Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, một chút việc nhỏ này sao có thể quấy rầy Hoàng Thượng, chỉ cần muội muội tránh ra để bổn cung đi vào xem một lượt, nếu thích khách không ở trong cung muội muội, đương nhiên bổn cung sẽ lập tức rời đi.” Thục phi nắm khăn, nhu nhược nói: “Ngay cả một chút việc nhỏ này muội muội cũng không đáp ứng, chẳng lẽ trong đó có chuyện gì không thể cho ai biết?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thể cho ai biết?” Huệ tần cười nhạo một tiếng: “Ta ngăn cản ngài không cho ngài lục soát là có chuyện không thể cho ai biết, nếu ta thật sự cho ngài vào điều tra, nói không chừng ta sẽ bị ngài vu hãm thành đồng lõa của thích khách cũng nên.”
“Muội muội nói gì vậy, nếu thật sự không có chuyện gì, chẳng lẽ bổn cung còn có thể biến ra thích khách hay sao?” Thục phi nhìn Huệ tần một cái thật sâu, lại nói: “Hôm qua thích khách bỗng nhiên xuất hiện trong cung bổn cung, thực sự khiến bổn cung hoảng sợ, nếu không phải sợ quấy nhiễu muội muội nghỉ ngơi, vốn dĩ đêm qua ta đã tới đây rồi. Muội nhìn xem, bổn cung một đêm không ngủ, thấy trời đã sáng, lúc này mới dám tới đây tìm thích khách.”
“Nếu thật sự tồn tại tên thích khách mà đêm qua ngài gặp phải, sang ngày hôm nay tên thích khách kia đã sớm chạy trốn mất dạng rồi, cần gì phải tới nơi này tìm ta?” Huệ tần cười lạnh: “Nếu đêm qua ngài đã đuổi theo thích khách tới trước cửa Bích Nguyệt Cung của ta, vì sao không dứt khoát tiến vào thuận tiện tóm lấy thích khách?”
Không đợi Thục phi mở miệng, Huệ tần lại nói: “Chuyện này nói ra thật kỳ quái, Thục phi nương nương nói thích khách thân thủ nhanh nhẹn, không đi tìm thị vệ trong cung mà chỉ dựa vào sức của một mình ngài đuổi theo thích khách tới đây, còn có thể nhìn thấy thích khách lẻn vào cung của ta. Bích Nguyệt Cung và Bích Tú Cung cách xa nhau như vậy, không biết Thục phi nương nương trở thành cao thủ võ lâm từ khi nào vậy?”
Ánh mắt Huệ tần sáng như đuốc, nhìn thẳng vào Thục phi, tầm mắt sắc bén phảng phất như muốn chọc thủng lời nói giả dối của nàng ta.
Tuy nhiên Thục phi lại không hề hoảng hốt, thậm chí trên mặt còn lộ ra biểu tình khó xử.

Nàng ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía đám đông.
Thu Vãn đứng sau đám người, lơ đãng chạm phải tầm mắt của nàng ta, chỉ trong một cái liếc mắt như thế khiến cả người Thu Vãn lạnh sống lưng. Rất nhanh chóng, Thục phi nhẹ nhàng dời tầm mắt, tỏ vẻ khó xử nhìn Huệ tần.
“Không phải bổn cung không thể nói tình hình thực tế với muội, chỉ là ……” Thục phi hơi hé miệng, do dự nuốt lời nói phía sau trở vào.
Huệ tần không hề có ý muốn thoái nhượng: “Ta nói, trừ phi Hoàng Thượng chấp thuận, ai cũng không được phép động tới một nửa sợi lông của Bích Nguyệt Cung ta.”
“Huệ tần muội muội……”
Huệ tần ngắt lời nàng ta: “Thục phi nương nương không cần phải nói thêm gì nữa, chuyện thích khách ta đã phái người đi bẩm báo Hoàng Thượng rồi, có lẽ Hoàng Thượng sắp tới rồi.”
Ánh mắt Thục phi sáng lên, sau đó lại nhanh chóng rũ xuống, che giấu đi tia sáng trong mắt.
Nàng ta nhẹ nhàng nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta chờ Hoàng Thượng tới đây đi.”
……
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời điểm Tiêu Vân Hoàn bước vào Bích Nguyệt Cung, thứ mà hắn nhìn thấy chính là bộ dáng giương cung bạt kiếm của nhân mã hai bên.

Thục phi ngồi một bên, phía sau là các cung nữ Bích Tú Cung, một đám thần sắc thê lương. Ngược lại bên kia, Huệ tần và Thu quý nhân ngồi cùng nhau, lấy Huệ tần dẫn đầu cả đám người đều xụ mặt. Bộ dáng vô cùng khí thế, phảng phất như đang ở bên trong quân ngũ, tùy thời đều có thể sẵn sàng ra chiến trường. Đối lập với Thu quý nhân ngồi ở giữa, nàng giống như một con thỏ trắng vào nhầm bầy sói, gương mặt tràn ngập vẻ mờ mịt không biết phải làm sao.
Hắn khụ một tiếng, mọi người đồng loạt đứng lên uốn gối hành lễ.
Tiêu Vân Hoàn ngồi xuống ghế chủ vị, trầm giọng nói: “Sáng sớm đã gọi trẫm tới đây, nghe nói trong cung xuất hiện thích khách?”
Thục phi đang định mở miệng, Huệ tần giành trước: “Bệ hạ, sáng sớm Thục phi nương nương đã chạy tới trước cung thần thiếp, nói đêm qua trong cung ngài ấy xuất hiện thích khách, một đường chạy trốn vào Bích Nguyệt Cung của thần thiếp, còn muốn điều tra trên dưới Bích Nguyệt Cung, tìm kiếm hành tung của thích khách. Thục phi nương nương không có khẩu dụ của bệ hạ lại dám can đảm tự tiện điều tra, bệ hạ nhất định phải làm chủ cho thần thiếp.”
Thục phi nghẹn họng, đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Huệ tần hắng giọng, nói tới đoạn thê thảm giọng nói lập tức chuyển sang uyển chuyển, bắt chước bộ dáng cầu tình của các khác phi tần khác, tuy nhiên học được giọng nói nhưng lại không học được cái bản chất tinh túy, kết hợp với gương mặt thần thái sáng ngược lại có chút buồn cười.
Khóe mắt Tiêu Vân Hoàn giật giật, dư quang thoáng nhìn thấy Thu Vãn đang cúi đầu nghẹn cười, hắn càng cảm giác đau đầu vô cùng.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Nàng nói chuyện đàng hoàng cho trẫm.”
“Thần thiếp nói.” Huệ tần nâng cằm nhìn về phía Thục phi: “Thục phi nương nương không có thủ dụ của bệ hạ tự tiện xông vào cung của thần thiếp, đây là tội thứ nhất. Thục phi nương nương vu hãm thần thiếp có liên hệ với thích khách, đây là tội thứ hai. Thục phi nương nương có ý đồ mưu hại thần thiếp, đây là tội thứ ba. Hoàng Thượng ngài xem tội này nên trị như thế nào?”
“Ngươi……!” Không duyên cớ bị người hắt một chậu nước bẩn, Thục phi lập tức đỏ bừng mặt, trong mắt ánh lệ nhìn Tiêu Vân Hoàn: “Bệ hạ, Huệ tần nói bậy, thần thiếp không dám làm ra loại chuyện này.”
“Không dám?” Huệ tần vỗ vỗ tay: “Kim Đào, dẫn người tới đây.”

Thục phi sửng sốt, nước mắt trong hốc mắt còn chưa kịp rơi xuống, gương mặt đã theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một nam tử mặc y phục dạ hành màu đen bị đè ép tiến vào, bộ dáng thê thảm, vẻ mặt đờ đẫn, hiển nhiên đã bị tra tấn không nhẹ.
Hô hấp của Thục phi nhất thời cứng lại.
“Ta không cần biết nương nương ngài bán gì trong hồ lô, cũng không cần phải lãng phí thời gian, chúng ta nói ngắn gọn thôi.” Huệ tần lười biếng dựa lưng vào ghế: “Đêm qua Thục phi nương nương gặp thích khách, thật không khéo, Bích Nguyệt Cung của ta cũng gặp phải thích khách. Tuy nhiên vận khí của ta so với Thục phi nương nương thì tốt hơn một chút, hơn nữa ta cũng lớn mật hơn Thục phi nương nương, không chờ được trời sáng đã vội vàng bắt lấy thích khách.”
“Thục phi nương nương sẽ không nói người này và người xâm nhập vào cung của nương nương là cùng một người chứ?”
Động tác vặn khăn của Thục phi chợt khựng lại, ấp úng nói: “Có, có lẽ vậy……”
“Thích khách thân thủ cao siêu, lặng yên không một tiếng động tiến vào cung của ta, nếu không phải Ngự Miêu nhạy bén thì tất cả người trong Bích Nguyệt Cung đều không hề phát hiện. Người bên cạnh ta mỗi người đều biết võ nghệ, tuy không lợi hại bằng thích khách nhưng cũng từng theo ta học không ít năm, so với người thường thì chắc chắn lợi hại hơn. Người bên cạnh Thục phi nương nương đều là những người thường nhưng lại có thể phát hiện thích khách, còn có thể đuổi theo thích khách một đường đến cung của ta, thì ra Thục phi nương nương thân mang võ nghệ có thể đuổi theo khinh công của thích khách?” Huệ tần nâng chén trà lên nhấp một ngụm, nói: “Ngày khác nếu có rảnh, còn thỉnh Thục phi nương nương cùng ta luận bàn một phen, trong cung có không ít người biết võ công, nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp được nhân vật lợi hại như Thục phi nương nương đấy.”
“……” 
“À, đúng rồi, còn có một chuyện kỳ quái.” Huệ tần buồn rầu nói: “Dường như tên thích khách tương đối quen thuộc các nơi trong cung, còn thỉnh Hoàng Thượng điều tra cẩn thận xem rốt cuộc thích khách là do ai phái tới, chẳng những hắn ta biết rành mạch tình huống thủ vệ trong cung, thậm chí còn thăm dò phòng vệ bên trong của ta. Hôm qua thời điểm bắt được thích khách, thiếu chút nữa còn tưởng rằng ta đắc tội với người nào, kẻ thù có chuẩn bị mà đến, đêm hôm khuya khoắt tới lấy mạng ta.”
“……”
“Hiện giờ thấy Thục phi nương nương nói như vậy, ta thế mới biết, thì ra là mình bị ngộ thương.”
Huệ tần cười tủm tỉm nói: “Ngay cả ta còn thiếu chút nữa bị trúng chiêu, suýt chút nữa làm nhục uy danh của phụ thân. Thích khách kia hướng về phía Thục phi nương nương mà đến, nhất định là rất hiểu biết từng gốc cây ngọn cỏ bên trong cung của Thục phi nương nương. Có lẽ bên người Thục phi nương nương xuất hiện cao nhân lợi hại cho nên mới có thể khiến thích khách dưới tình huống chuẩn bị nguyên vẹn như vậy mà vẫn bị thất thủ, hơn nữa Thục phi nương nương còn lông tóc không hao tổn gì ngồi ở đây.”
Nàng cố ý tăng thêm trọng âm ở hai chữ thất thủ.

Không biết từ khi nào trong mắt Thục phi đã chứa đầy nước mắt, một đôi mắt mở to có chút đỏ ửng.
“Ta chết chỉ là chuyện nhỏ, nếu đêm qua thích khách không trốn vào trong cung của ta mà đi tẩm cung của Hoàng Thượng, ngộ nhỡ Hoàng Thượng xảy ra bất trắc gì, vậy phải làm sao bây giờ.” Huệ tần trịnh trọng nói: “Còn thỉnh Hoàng Thượng điều tra rõ ràng, lúc này người bị ám sát chính là Thục phi nương nương, nếu không cẩn thận đề phòng, nói không chừng lần tới người sau màn sẽ nhắm vào Hoàng Thượng mà tới.”
“……”
Biến người bị ám sát từ phi tần hậu cung thành Hoàng Thượng. Đã đề cập đến Hoàng Thượng, vậy đây càng không phải chuyện nhỏ.
Vốn dĩ Thu Vãn chỉ ngồi lẳng lặng nghe, nhưng khi nghe đến đây nàng cũng nhịn không được mà ngẩng đầu lên lặng lẽ đánh giá sắc mặt mọi người.
Bộ dáng Huệ tần nhàn nhã thoải mái, trên mặt lộ vẻ lo lắng như chính lời nói trong miệng nàng. Mà Thục phi siết chặt khăn tay, sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dáng cố ép bản thân phải trấn định.
Mặc dù trong lòng Thu Vãn đã có chuẩn bị, nhưng hôm nay khi tận mắt nhìn thấy Thục phi muốn hại mình nàng vẫn không khỏi giật mình.
Nàng thật sự không nghĩ ra được, rốt cuộc mình đắc tội với Thục phi ở điểm nào, thế nhưng Thục phi lại hận không thể lấy mạng mình.
Chỉ có Thu Vãn mới biết, tối hôm qua thích khách kia không phải tới ám sát Thục phi, cũng không phải tới ám sát Huệ tần mà là vì mình mà đến.
Tác giả có lời muốn nói: 
Huệ tần: ~( ̄▽ ̄~) Thích khách cái gì, đều là rác rưởi.