Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 105: Chương 105:



Trận giằng co này hoàn toàn biến thành trận thế của một mình Huệ tần, giọng nói của nàng nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại chặt đứt tất cả mọi đường lui của Thục phi, khiến nàng ta ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Cuối cùng Huệ tần cố ý hỏi: “Vì sao Thục phi nương nương không nói lời nào? Thục phi nương nương không nói lời nào là đồng ý với lời nói của ta hay sao?”
Thục phi nhìn Huệ tần, không dám hé răng.
“Vậy thì tốt quá rồi, ngay cả Thục phi nương nương cũng đồng ý, vậy không còn gì phải tranh luận nữa.” Huệ tần vỗ tay: “Làm phiền Hoàng Thượng tới nơi này một chuyến, kế tiếp lại phải phiền toái Hoàng Thượng, Thục phi nương nương phạm phải ba đại tội này, còn thỉnh bệ hạ ngẫm xem nên xử trí như thế nào.”
Thục phi giống như bất chợt hồi thần, lời nói của Huệ tần vừa rơi xuống, nàng ta đã bùm bụp quỳ mạnh xuống đất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoàng Thượng minh giám, thần thiếp oan uổng, thần thiếp không có nửa điểm quan hệ với thích khách kia, thần thiếp cũng không biết vì sao Huệ tần lại nói như vậy.” Thục phi khóc nức nở.
Huệ tần: “Thục phi nương nương nói lời này không đúng rồi, chẳng lẽ vừa rồi ta đã nói sai điểm nào hay sao? Là Thục phi nương nương chạy đến cung ta tìm thích khách, ta lại trùng hợp bắt được tên thích khách tự tiện xông vào tẩm cung của Thục phi nương nương. Thích khách kia cuống quít chạy trốn tới nơi này của ta, bị ta bắt được, Thục phi nương nương không cảm tạ thì thôi ngược lại còn muốn trách cứ ta?”
Thục phi á khẩu không trả lời được.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe ra được ngụ ý trong lời nói của Huệ tần hoàn toàn không phải ý tứ này, rõ ràng Huệ tần đang muốn nói thích khách kia là do Thục phi nương nương phái tới. Thích khách kia cũng không phải nhắm tới Bích Tú Cung mà tiến thẳng về phía Bích Nguyệt Cung.
Vốn dĩ sự tình chính là như vậy.

Huệ tần nâng một chân lên, dáng ngồi oai phong lẫm liệt, không màng đến nửa phần lễ nghi, càng không có dáng vẻ của một cung phi, nếu đổi cảnh tượng mà nói trông nàng chẳng khác gì đang ngồi trong hang ổ của thổ phỉ. Khóe mắt Tiêu Vân Hoàn run rẩy, không nỡ nhìn thẳng mà di dời tầm mắt. Ngược lại là Thu Vãn, nhìn thấy thế thì sùng bái không thôi, đôi mắt sáng lấp lánh.
Nếu không có Huệ tần, có lẽ thích khách kia đã thuận lợi tới hại nàng rồi.
Tuy rằng Thu Vãn không biết rốt cuộc mình đắc tội với Thục phi ở điểm nào, thế nhưng Thục phi lại đặc biệt phái thích khách tới đây muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Huệ tần nương nương cũng nói, tên thích khách kia võ nghệ cao siêu, nếu không phải có người của Bích Nguyệt Cung bao vây, chỉ dựa vào một nữ tử nhu nhược như Thu Vãn, bên người đều là cung nữ thái giám bình thường, trường hợp gặp phải nguy hiểm thật sự thì ngay cả nửa phần thắng cũng không có.
Huệ tần nương nương quả thực là anh hùng cứu mạng nàng!
Ánh mắt Thu Vãn nhìn Huệ tần tràn ngập sự sùng bái và kính nể, trong tâm trong mắt cũng chỉ có bóng dáng của một mình Huệ tần.
Trong lúc vô tình Tiêu Vân Hoàn thoáng nhìn thấy ánh mắt nàng, trong lòng lập tức bị nghẹn lại.
Hắn khụ một tiếng, đợi sự chú ý của mọi người tập trung trở lại trên người mình, mới nói: “Thục phi, đêm qua thích khách tập kích Bích Tú Cung, vì sao nàng lại không báo cho cấm vệ quân?”
“Thưa bệ hạ, đêm qua thời điểm thích khách kia tới đã là đêm khuya, thần thiếp e sợ quấy nhiễu việc nghỉ ngơi của Hoàng Thượng, cho nên chỉ báo cho bọn thị vệ, không dám quấy nhiễu Hoàng Thượng.” Thục phi nói: “Nếu Hoàng Thượng không tin, có thể mời thị vệ canh giữ bên ngoài Bích Tú Cung đến đối chất, tất cả đám thị vệ đó đều thấy được.”
Tiêu Vân Hoàn gật đầu, đánh mắt về phía Cao Bình Sơn đang đứng bên cạnh, Cao công công nhận lệnh, bước nhanh ra ngoài.
Tuy nhiên Cao công công còn chưa bước ra khỏi cửa điện, Huệ tần đã nói: “Gọi thị vệ tới làm gì? Thích khách ở ngay chỗ này, chỉ cần hỏi hắn do ai phái đến không phải chân tướng sẽ rõ ràng hay sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Mọi người sửng sốt, cuối cùng cũng nhớ tới sự tồn tại của thích khách.
Vừa rồi thích khách bị người của Huệ tần đè ép tới đây, sắc mặt vô cùng hoảng hốt, nhưng tới nơi này lâu như vậy ngay cả một câu cũng không nói, lực chú ý của mọi người đều bị những lời chất vấn liên tục của Huệ tần hấp dẫn, thành ra cũng không ai để ý đến sự tồn tại của hắn ta.
Thu Vãn vội vàng nhìn qua tên thích khách kia.
Đêm qua thời điểm nàng nhìn thấy tên thích khách này, hắn ta bịt khăn che mặt, nàng cũng không nhìn rõ diện mạo của hắn. Hiện giờ cuối cùng cũng nhìn thấy, tuy nhiên tướng mạo của thích khách rất bình thường, Thu Vãn không hề cảm thấy ấn tượng, người này quả nhiên là thích khách ngoài cung.
Thích khách ngoài cung nhưng lại quen thuộc đường lối bên trong hậu cung, Thục phi nương nương vì muốn hại nàng, thật đúng là phí không ít tâm tư.
Thu Vãn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng càng nghĩ mà sợ.
Huệ tần ra lệnh một tiếng, thích khách kia bị kéo tới trước mặt mọi người.
Không biết sau khi bị bắt đi hắn ta đã phải chịu thẩm vấn như thế nào, hiện tại gương mặt hắn ta đầy vẻ hoảng hốt, ánh mắt tan rã, ai nói gì cũng thuận theo.
“Hoàng Thượng muốn biết điều gì cứ trực tiếp hỏi đi.” Huệ tần nói.
Thục phi hít sâu một hơi, nỗ lực duy trì sự trấn định, sau đó chậm rãi thở ra.

Tiêu Vân Hoàn không hỏi mà thoáng nhìn về phía Huệ tần.
Huệ tần hiểu rõ, nói: “Nếu Hoàng Thượng không hỏi, vậy thần thiếp sẽ nói thẳng. Đêm qua sau khi thần thiếp bắt được thích khách đã cho người trực tiếp thẩm vấn một hồi. Tên thích khách này có đi một chuyến tới Bích Tú Cung, nhưng không phải đi tập kích Thục phi nương nương mà là chiếu theo phân phó của Thục phi nương nương nháo ra động tĩnh tại Bích Tú Cung, sau đó lập tức chạy thẳng tới Bích Nguyệt Cung.”
“Thục phi nương nương.” Nàng đột nhiên cất cao giọng, nói: “Ngài đoán xem, tên thích khách này khai hắn do ai phái tới?”
Sắc mặt Thục phi không quá tự nhiên, ngón tay cứng đờ như cục đá.
“Bổn, bổn cung làm sao biết……”
“Thục phi nương nương không biết? Thật là kỳ quái, một khi đã như vậy, vì sao thích khách lại nói hắn do chính Thục phi nương nương phái tới ?”
Sắc mặt Thục phi tái nhợt, rồi lại vẫn cứ cố chấp lắc đầu: “Bổn cung không biết.”
Đại cung nữ phía sau Thục phi thiếu kiên nhẫn, đứng ra nói: “Ai biết có phải ngài cố ý hãm hại nương nương chúng ta hay không? Thích khách kia một câu cũng không nói, tất cả đều là Huệ tần nương nương ngài nói, là thật hay là giả đều từ miệng Huệ tần nương nương mà ra.”
Sắc mặt Thục phi càng trắng bệch, lạnh giọng quát nàng ta.
Đại cung nữ ý thức được mình vượt quá quy củ, vội vàng cúi đầu lui trở về.
“Thục phi nương nương không tin? Nếu một hai phải chính miệng thích khách nói ra, được thôi, cũng không phải là hắn không nói được.” Huệ tần: “Kim Đào.”
Kim Đào bước lên một bước, rút một cây châm dài phía sau cổ thích khách, trong nháy mắt khi châm được rút ra, ánh mắt hắn ta thoáng chốc trở nên có tiêu cự.

Dường như hiện tại hắn ta mới hồi phục tinh thần, mờ mịt không biết mình đang ở đâu, sau đó ký ức ùa về, trong mắt hắn ta xuất hiện vài phần hoảng sợ, trên mặt toát ra vẻ kinh ngạc.
Thục phi lập tức quay đầu đi.
Thích khách lại không chiều theo suy nghĩ của nàng ta, té ngã lộn nhào bò về phía bên kia: “Thục, Thục phi nương nương……!”
Khỏi phải nói, hành động của tên thích khách này đã chứng minh tất cả.
Sắc mặt Thục phi trắng như tờ giấy, đôi môi run rẩy, cúi đầu đối diện với đôi mắt sợ hãi của thích khách nhưng lại nửa câu cũng không nói nên lời.
Tất cả những chuyện này đều khác xa với những thứ mà nàng ta dự đoán. Kế hoạch của nàng ta rất hoàn hảo, kết quả ngay từ bước đầu tiên đã lệch khỏi quỹ đạo, càng về sau lại càng không thể vãn hồi cho sự sụp đổ toàn cục, không còn cơ hội cứu vãn đường sống.
Điều khiến Thục phi không thể tưởng tượng được chính là kế hoạch kín đáo tỉ mỉ của nàng ta thế nhưng lại bại dưới một tiếng mèo kêu.
Tác giả có lời muốn nói: 
Chỉ sáu phút……
Ta hận! Ta rất hận!