Cung Đấu Không Bằng Nuôi Mèo

Chương 7: Chương 7:



Lệ phi bưng chén canh nấm tuyết bị chặn ngoài cửa, Thu Vãn yên tâm thoải mái ở trong điện ăn thịt gà, ăn no tới mức không có cách nào đi bộ.
Thẳng đến khi miếng thịt gà cuối cùng chui vào bụng nàng, lúc này Tiêu Vân Hoàn mới dừng động tác, hắn tiếp nhận chiếc khăn Cao Bình Sơn đưa qua, vừa lau tay vừa có chút chưa đã thèm nói: “Ngự Miêu ăn quá ít đi, có phải không thích đồ ăn hôm nay hay không?”
Thu Vãn vội vàng lăn một vòng xoay người đứng dậy, đáng thương vô cùng nhìn hắn, sợ hắn sẽ tiếp tục động thủ đút thức ăn cho mình.
Sự chú ý của Tiêu Vân Hoàn không rơi trên người nàng, hắn trầm tư nhìn chằm chằm chiếc bát nhỏ một hồi lâu, nói: “Phân phó Ngự Thiện Phòng, bảo bọn họ nghiên cứu một vài món ăn cho Ngự Miêu.”
“Hoàng Thượng, có cần cho người đi tìm Tĩnh phi nương nương thỉnh giáo hay không?” Cao Bình Sơn nhắc nhở nói: “Nếu nói tới nuôi mèo, trong cung này không ai có thể so sánh với Tĩnh phi nương nương, mấy ngày hôm trước nô tài đã nhìn thấy con mèo của Tĩnh phi nương nương, con mèo kia da lông mượt mà, đôi mắt có thần, tinh thần trông có vẻ không tồi, nhìn qua liền biết được chăm sóc rất tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tĩnh phi?” Tiêu Vân Hoàn suy nghĩ, duỗi tay ôm lấy Thu Vãn đang nằm tiêu thực trên bàn. “Đi Bích Vân Cung.”
Thu Vãn đột nhiên không kịp đề phòng bị người ôm lên, sau khi nghe tên Bích Vân Cung liền lập tức giãy giụa kịch liệt, trong miệng không ngừng kêu “Meo meo” với Tiêu Vân Hoàn biểu đạt ý tứ cự tuyệt của mình.
Chỉ là động tác của bọn thái giám quá nhanh, nàng được Tiêu Vân Hoàn ôm vào trong ngực, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước cửa Bích Vân Cung.
Thu Vãn đầy mặt tuyệt vọng, Tiêu Vân Hoàn hồn nhiên không phát giác, trực tiếp ôm nàng đi vào.
Bên trong Bích Vân Cung, vừa vặn đang có vài vị phi tử tới Bích Vân Cung làm khách, nghe được tiếng thông truyền của thái giám bên ngoài, đám người vui vẻ sôi nổi đứng lên.

“Thần thiếp / tần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng——”
“Đều đứng lên đi.” Tiêu Vân Hoàn không ngừng bước chân, trực tiếp đi lướt qua mọi người, ngồi xuống vị trí chủ vị, sau đó thật cẩn thận kéo mèo trắng nhỏ đang trốn trong lòng ra ngoài.
Thu Vãn run rẩy rúc trong ngực hắn, nàng cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người phòng trong đều đang dừng trên người mình. Hoặc tò mò hoặc tìm tòi nghiên cứu, khiến nàng rợn cả tóc gáy, vội vàng quay đầu lại chui vào trong ngực Tiêu Vân Hoàn.
“Sợ hãi như vậy?” Tiêu Vân Hoàn cau mày vuốt ve lông trên người nàng, cách lớp da lông cảm nhận được thân thể ấm áp dưới bàn tay đang run rẩy kịch liệt, lại nhìn bộ dáng mèo trắng đang cố sức dùng móng vuốt trốn vào trong ngực hắn, trong lòng lập tức sinh ra vài phần hối hận.
Lá gan Ngự Miêu luôn lớn hơn những động vật nhỏ bình thường, khi nhìn thấy hắn cũng không sợ hãi. Lần đầu tiên gặp mặt đã dám trèo lên người hắn, ngày thường cũng không thấy nó sợ hãi thứ gì, thế nhưng lúc này lại bị dọa sợ thành như vậy. Tiêu Vân Hoàn lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của nó như vậy, lập tức vô cùng đau lòng.
Vừa mới đặt mông ngồi xuống, hắn liền ôm mèo đứng lên, định đi ra ngoài.
Hắn muốn rời đi, nhưng những phi tử đó thật vất vả mới nhìn thấy Hoàng Thượng há lại có thể để hắn thuận lợi rời đi như vậy?
Ngay khi bàn chân hắn vừa nâng lên, Tĩnh phi đã ôm con mèo màu vàng trắng của mình thướt tha yểu điệu đi tới: “Đây là Ngự Miêu bệ hạ nuôi dưỡng sao?”
Tiêu Vân Hoàn dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Tĩnh phi có kinh nghiệm nuôi mèo, nói như vậy đương nhiên sẽ hiểu vì sao Ngự Miêu của hắn bỗng dưng phát run?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ngự Miêu vừa tới chỗ này liền không ngừng phát run, Tĩnh phi có biết vì sao không?”
Tĩnh phi cong môi cười: “Bệ hạ có điều không biết, mèo nhỏ rất hay sợ người và động vật lạ. Nếu ngày thường lá gan lớn một chút thì không sao, nhưng nếu ngày thường nhát gan, như vậy khi gặp người lạ sẽ trốn vào một góc không dám ra ngoài. Có lẽ vì trong cung thần thiếp có quá nhiều người xa lạ, cho nên Ngự Miêu mới sợ hãi như vậy.”
“Thật sự?”
“Thần thiếp yêu thích nuôi mèo, từ khi còn nhỏ ở trong nhà đã nuôi vài con, đối với tập tính của loài mèo thần thiếp cũng hiểu biết một hai.”
Tiêu Vân Hoàn giãn lông mày, đưa mắt nhìn đám phi tần còn đang đứng trong phòng, những phi tần đó cho dù không cam lòng như thế nào thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lui xuống.
Ngay sau khi những người đó rời đi, hắn lập tức cảm nhận được biên độ run rẩy của mèo trắng nhỏ trong ngực chậm lại.
Thu Vãn không phải mèo thật sự, đương nhiên cũng sẽ không sợ người lạ.
Thứ nàng sợ là những vị phi tử đó, thân là một thành viên bên trong hậu cung, nàng rất rõ ràng cuộc sống ở trong cung có bao nhiêu nguy hiểm, người có thể bò đến chỗ cao, trên tay tất sẽ dính không ít thứ xấu xa. Tuy rằng ở trước mặt Hoàng Thượng bọn họ sẽ không biểu hiện ra ngoài, thế nhưng Thu Vãn vào cung nhiều năm như vậy, dù nhiều dù ít cũng nghe nói một vài.
Hiện tại mặc dù nàng đang ở trong thân xác một con mèo, tuy nhiên khi nhìn thấy những phi tần đó vẫn cứ lo lắng không biết mình có bị người nào theo dõi hay không, trong lòng thấp thỏm bất an.
Thời điểm những phi tử đó vừa rời đi, đương nhiên nàng cũng dần dần thả lỏng.

Thu Vãn nhìn trái nhìn phải, nhảy khỏi vòng tay Tiêu Vân Hoàn. Vừa rồi ăn quá nhiều, lại được hắn ôm một đường tới đây, một chút vận động cũng không có, cho tới bây giờ bụng nhỏ vẫn còn no căng.
Thu Vãn không dám chạy quá xa, nàng chỉ dám tản bộ trước mắt Tiêu Vân Hoàn, thỉnh thoảng lại nhảy lên bàn lên ghế một lát. Bởi vì Tĩnh phi có nuôi mèo, cho nên khắp nơi xung quanh điện đều xuất hiện không ít đồ chơi. Nàng đi bộ vài vòng, lực chú ý nhanh chóng bị một cuộn len trên mặt đất thu hút. Bản năng của loài mèo nhanh chóng bùng phát và chiếm thế thượng phong.
Chờ tới khi  Tiêu Vân Hoàn nhớ tới nàng, Thu Vãn đang liều chết vật lộn với cuộn len quấn quanh người mình, móng vuốt vẫy vùng nửa ngày cũng không có cách nào thoát khỏi đống len rối tung đó.
“Này……”
Tiêu Vân Hoàn nhất thời không biết nói gì.
Thu Vãn vô tội nhìn hắn, vươn móng vuốt về phía hắn: “Meo meo meo ~”
Tiêu Vân Hoàn đành phải giúp nàng cởi bỏ, không biết đến tột cùng Thu Vãn đã quấn chúng lên người bằng cách nào, hắn mất rất nhiều sức lực nhưng cuối cùng vẫn phải phân phó Tĩnh phi mang kéo tới đây, dùng kéo cắt đứt sợi len giải thoát cho chú mèo nhỏ. Tiêu Vân Hoàn ôm nàng đứng dậy, lật qua lật lại kiểm tra một hồi, xác nhận trên người nàng không có vết thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi trong lúc hắn nói chuyện với Tĩnh phi đã hiểu không ít những việc cần chú ý khi nuôi mèo, hiện tại cũng gấp không chờ nổi muốn đem những nội dung vừa mới học được áp dụng vào thực tế. Ánh mắt Tiêu Vân Hoàn dừng lại trên những món đồ chơi rơi rụng trên mặt đất.
“Những thứ này?”
Tĩnh phi yêu kiều che miệng cười nói: “Đó đều là đồ chơi thần thiếp chuẩn bị cho mèo, mèo của thần thiếp rất thích những món đồ này, hiện giờ xem ra, Ngự Miêu cũng rất thích.”
Tiêu Vân Hoàn lật xem từng món đồ chơi, ghi tạc bộ dáng của chúng trong đầu, lúc này mới đứng dậy rời đi.
“Hoàng Thượng.” Tĩnh phi níu kéo nói: “Ngài có thể ở nơi này của thần thiếp thêm một lát được không?”

“Không được, trẫm còn có chính vụ quấn thân, Tĩnh phi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tiêu Vân Hoàn không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài cửa cung.
Thu Vãn ghé trên vai nhìn về phía sau, chỉ thấy Tĩnh phi đứng bật dậy, vô cùng tức giận xé nát chiếc khăn trong tay.
Nàng theo bản năng co rụt đầu lại, điều chỉnh tư thế thoải mái nằm trong ngực Tiêu Vân Hoàn, ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt Tiêu Vân Hoàn.
Chú ý tới ánh mắt của nàng, Tiêu Vân Hoàn cúi đầu hôn một cái lên trán nàng, ánh mắt dịu dàng nói: “Ta nhớ kỹ bộ dáng mấy món đồ chơi đó rồi, nhìn qua thật sự mới lạ, trở về sẽ dặn dò Công Bộ làm cho ngươi.”
Thu Vãn đỏ mặt, may mà có bộ lông dài che chắn nên một chút cũng nhìn không ra.
Nàng thẹn thùng, trong lòng lại nhịn không được mà suy nghĩ.
Nếu Tĩnh phi nương nương biết ngài đi gấp như vậy là vì muốn trộm làm cho nàng mấy món đồ chơi, không biết sẽ tức giận tới mức nào???
Tác giả có lời muốn nói: 
Hoàng đế: Món đồ chơi cho mèo lớn nhất —— là trẫm!