Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 59: Ăn dưa



Từ khi xuất hiện mâu thuẫn khi quay tập đầu tiên của “Cả nhà tổng động viên”, sau khi Hà Mộng rời đoàn tin tức liên quan đến Hà Mộng đã ít lại càng ít, tài khoản Weibo vốn rất sinh động cũng yên lặng một khoảng thời gian.

Cho dù Tạ Thanh và Hạ Chiêu đã là bạn bè, sau này còn có khả năng biến thành bạn hợp tác làm ăn, nhưng Tạ Thanh gần như không nhắc đến Hà Mộng trước mặt Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tề Nhiễm Nhiễm mơ hồ biết được tình cảm hôn nhân của Tạ Thanh có vấn đề, nhưng chưa bao giờ nghe qua, Hạ Chiêu càng sẽ không hóng hớt, anh cùng Tạ Thanh thuần túy là nói chuyện rất hợp, có chủ đề chung trong công việc, về phần chuyện riêng của Tạ Thanh, Hạ Chiêu hoàn toàn không có hứng thú hỏi đến.

Scandal lần này truyền đi khí thế như vậy, Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu vẫn có chút lo lắng, hai người đến gần nhau, nhỏ giọng nói thầm, cuối cùng vẫn quyết định lặng lẽ theo dõi tình hình.

“Có chuyện chúng ta giúp được một tay nhất định phải giúp.” Cánh tay Hạ Chiêu khoác lên trên vai Tề Nhiễm Nhiễm, vây cô lại thấp giọng nói.

“Tối hôm qua không phải anh cùng anh Tạ ăn cơm sao? Có phải nên lên Weibo làm sáng tỏ giúp anh ấy một chút.” Tề Nhiễm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh.

Hạ Chiêu cau mày, ngẫm nghĩ nói, “Chuyện này anh phải thương lượng với anh Tạ một chút, tránh cho lỗ mãng đi làm sáng tỏ, không khớp với quan hệ xã hội của bọn họ, có lòng tốt nhưng lại thành chuyện xấu.”

Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, Hạ Chiêu làm việc từ trước đến nay luôn đáng tin cậy, cô muốn nhọc lòng cũng không có cơ hội, có người đàn ông có trách nhiệm như vậy ở bên cạnh, cảm giác an toàn tăng cao.

Tạ Thanh chỉ có phần diễn buổi sáng, buổi chiều cùng Hà Mộng và đoàn đội của anh trở lại khách sạn, hiển nhiên là phải thương lượng đáp trả scandal lần này thế nào, Hạ Chiêu không tìm thấy cơ hội nói suy nghĩ của mình với Tạ Thanh, chỉ có thể gửi WeChat cho anh ấy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tạ Du Du vốn đang đi học, kết quả bị mẹ cô bé mạnh mẽ dẫn đến đây, lúc này có chút ngây ngốc, Tạ Thanh không muốn để trẻ con biết quá nhiều chuyện, bèn nhờ Tề Nhiễm Nhiễm trông giúp. Tạ Du Du và tiểu Luân Luân là bạn bè tốt, hai đứa trẻ cùng chơi một chỗ, Tạ Thanh rất yên tâm, có điều bánh bao nhỏ đi nhà trẻ rồi, phải đợi cậu bé tan học, Tạ Du Du mới có thể nhìn thấy cậu bé.

Một thời gian rồi không gặp, Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy hình như Tạ Du Du lại cao thêm rồi, trẻ con ở khoảng thời gian này lớn rất nhanh, một thời gian ngắn thôi đã thế này rồi.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

“Cô ơi, cháu còn tưởng rằng phải chờ mấy ngày nữa, đi quay chương trình mới có thể nhìn thấy mọi người cơ.” Tạ Du Du ôm trà sữa tiểu Tuyết mua đến, vừa uống vừa nói chuyện với Tề Nhiễm Nhiễm. Cô bé mặc váy công chúa màu trắng, còn đội vương miện nhỏ, rất xinh đẹp, là một công chúa nhỏ kiêu ngạo.

“Đúng vậy, một thời gian không gặp rồi, Du Du cũng cao hơn rồi.” Tề Nhiễm nhiễm dịu dàng nói chuyện phiếm với cô bé.

Tạ Du Du cong mắt cười, nói: “Cháu cũng cảm thấy mình cao hơn rồi, cháu chắc chắn cao hơn Luân Luân rất nhiều.”

Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Chờ nhìn thấy thằng bé, cháu so thử xem sao.”

Tạ Du Du: “Được ạ!”

Buổi chiều Tạ Thanh xin nghỉ, đạo diễn vốn sắp xếp phần diễn của nữ chính lên, song trạng thái của Du Phi cũng không tốt, rõ ràng cũng chịu ảnh hưởng của scandal, không nhập vai diễn được, cuối cùng chỉ có thể quay cảnh của Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu. Tề Nhiễm Nhiễm bảo tiểu Tuyết dẫn Tạ Du Du ở bên cạnh chờ, cô và Hạ Chiêu ra diễn.

Tuy rằng hai người cũng lo lắng cho Tạ Thanh, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không ảnh hưởng trạng thái, đặc biệt là Tề Nhiễm Nhiễm. Cảnh diễn của cô gần như đều một lần là qua, quay phim vô cùng thuận lợi, đạo diễn Kha không chỉ một lần ở trước mặt mọi người nói cô là diễn viên có thiên phú nhất anh từng gặp.

Tề Nhiễm Nhiễm cũng biết mình có chút thiên phú, nhưng phần nhiều là đến từ tích lũy diễn xuất trước khi xuyên qua, đây mới là át chủ bài lớn nhất của cô, sau này lăn lộn ở đây, tất cả đều phải dựa vào nó rồi.

Mặc dù Hạ Chiêu diễn chính mình, nhưng dẫu sao không phải xuất thân chính quy, cảm giác với ống kính không mạnh như vậy, cho nên khi quay phim, cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, trên cơ bản đều sẽ NG, lúc không thuận lợi, NG mấy chục lần, lúc thuận lợi, NG một hai lần, bản thân anh cũng ăn hành thành quen.

Cho nên khi Tề Nhiễm Nhiễm thuận lợi kết thúc cảnh quay buổi chiều, Hạ Chiêu còn bị đạo diễn Kha bắt lấy quay mấy chi tiết nhỏ.

Tề Nhiễm Nhiễm không đợi Hạ Chiêu, sau khi diễn xong tẩy trang, dẫn Tạ Du Du trở về đón bánh bao nhỏ, chỉ cần thời gian cho phép, cô đều tự mình đi đón con.

Tạ Du Du biết sắp được nhìn thấy tiểu Luân Luân, cực kỳ hưng phấn, dọc đường cái miệng nhỏ giống như cái loa nhỏ, liến thoắng không ngừng, còn từ trong balo nhỏ của mình lục lọi đồ chuẩn bị cho Luân Luân, giống như dâng của lạ cho Tề Nhiễm Nhiễm nhìn.

“Cháu lén mang theo, có tấm thẻ siêu nhân điện quang, còn có đồ ăn vặt, chắc chắn Luân Luân sẽ thích.” Tạ Du Du nói.

Tề Nhiễm Nhiễm ngó đầu qua nhìn túi Càn Khôn của cô bé, cảm thấy thú vị, nụ cười xán lạn nói: “Du Du thật có lòng, cảm ơn cháu.”

Tạ Du Du ngẩng đầu nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, giữa chỗ ngồi của hai người cách lối đi nhỏ, khoảng cách không gần, cô bé dựa cơ thể trên lan can, đến gần Tề Nhiễm Nhiễm một chút, nói: “Cô Nhiễm, cô cười lên thật đẹp.”

Tề Nhiễm Nhiễm đột nhiên được cô bé 6-7 tuổi khen đẹp, cảm thấy vừa vui lại buồn cười, nói: “Cảm ơn cháu.”

Tạ Du Du nhỏ mà lanh lợi, thở dài một tiếng, nói: “Đã lâu rồi cháu không thấy mẹ cười như vậy.” Cô bé nghiêm túc nhớ lại một chút, mới tiếp tục nói: “Lúc mẹ ở nhà, rất ít cười, mỗi ngày đều giống như rất không vui vậy, rất dễ tức giận.”

Tề Nhiễm Nhiễm ngẩn người, nghĩ đến dáng vẻ Hà Mộng sáng nay dẫn Tạ Du Du xuất hiện ở phim trường, trên mặt tràn ngập sự phẫn nộ u ám, không có một chút che giấu.

Đừng nhìn chúng chỉ là trẻ con, thật ra tụi nhỏ biết rất nhiều.

Trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm thở dài, hỏi Tạ Du Du: “Vậy Du Du, cháu có từng hỏi mẹ, vì sao mẹ không vui chưa?”

Tạ Du Du lắc đầu, cúi đầu chơi đùa nơ con bướm trên váy.

Tề Nhiễm Nhiễm duỗi tay sờ khuôn mặt của bé, nói: “Lần sau nhìn thấy mẹ không vui, cháu phải dỗ dành mẹ nhé, nói không chừng cô ấy sẽ vui lên, thế giới của người lớn rất phức tạp, có đôi khi cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, sẽ cảm thấy không vui, cũng cần người khác dỗ dành.”

Tạ Du Du mở to hai mắt, tò mò hỏi: “Cô Nhiễm, cô cũng cần Luân Luân dỗ sao?”

Tề Nhiễm Nhiễm mỉm cười, “Có khi cũng cần.”

Tạ Du Du cũng cười, nói: “Được ạ, lần sau mẹ không vui, cháu cũng dỗ mẹ ạ.”

Tề Nhiễm Nhiễm véo nhẹ cô bé, “Du Du giỏi quá!” Về đến nhà trẻ tiểu khu, đã qua giờ tan học, học sinh đều được đón gần hết, mỗi phòng học đều chỉ còn lại mấy em, cùng giáo viên chơi đồ chơi.

Tề Nhiễm Nhiễm vì muốn cho bánh bao nhỏ một niềm vui bất ngờ, bảo Tạ Du Du trốn ở bên ngoài cửa, cô tự mình đứng ở cửa gọi tên bánh bao nhỏ.

Nhìn thấy là mẹ đến đón, bánh bao nhỏ vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ, hô to chào tạm biệt giáo viên, trên lưng đeo balo nhỏ, lộc cộc lộc cộc chạy về phía cửa, “Mẹ!”

Bánh bao nhỏ mới vừa chạy đến cửa, Tạ Du Du trốn ở bên cạnh nhảy ra, “Luân Luân!”

Tiếng gọi của Tạ Du Du không nhỏ, thoáng cái khiến bánh bao nhỏ dừng lại, cậu nhóc bị dọa sợ đến mức khẩn cấp dừng chân ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt to tròn mở lớn, lúc nhìn thấy rõ người dọa mình là Tạ Du Du, cậu bé kinh ngạc mừng rỡ hô lên một tiếng: “Chị Du Du!”

Ngay sau đó, hai đứa trẻ nhảy nhót ôm chầm lấy nhau.

Nhìn hai gương mặt tươi cười hồn nhiên, Tề Nhiễm Nhiễm cũng không nhịn được cười theo.

Nói lời tạm biệt với giáo viên, Tề Nhiễm Nhiễm dẫn theo hai đứa trẻ tản bộ về nhà. Tới nhà, Tạ Du Du tò mò tham quan nhà bọn họ, hỏi bánh bao nhỏ, “Luân Luân, đây là nhà mới của mọi người sao?”

Một đường nhảy nhót về đến nhà, trên gương mặt nhỏ trắng nõn của bánh bao nhỏ có chút mướt mồ hôi, tóc mái mềm mại dính trên trán, nhìn qua giống như bánh bao nóng hôi hổi, tiểu Tuyết lấy quần áo ở nhà đến, giúp cậu bé thay đồng phục bẩn, chờ thay xong quần áo, cậu nhóc mới lôi kéo Tạ Du Du đi chơi đồ chơi của mình.

Bánh bao nhỏ giải thích với Tạ Du Du: “Mẹ em nói, đây là nhà mới tạm thời của bọn em, chờ công việc của bố mẹ kết thúc, chúng em sẽ trở về.”

Từ sau khi đi nhà trẻ, năng lực biểu đạt của cậu nhóc tăng thêm một bậc, nói cái gì đều có logic rõ ràng, rành mạch đâu ra đấy.

Tạ Du Du gật đầu, “Vậy chờ nhà em về, đến nhà chị chơi.”

Bánh bao nhỏ đáp một tiếng: “Được ạ.”

“Chị mang cho em tấm thẻ siêu nhân điện quang, có thể lấp lánh đó.” Tạ Du Du giống như dâng vật quý lấy quà tặng cô bé chuẩn bị xong ra, “Còn có đồ ăn ngon.”

Bánh bao nhỏ nhận lấy tấm thẻ siêu nhân điện quang lấp lánh phát sáng, sướng rơn luôn, cười đến chỉ thấy răng không thấy mắt đâu.

Cơm tối là gọi từ Meituan, Tề Nhiễm Nhiễm chọn một đống đồ ăn trẻ con thích, tuy rằng không phải đồ ăn lành mạnh gì nhưng chỉ ăn một lần cũng không sao.

Hạ Chiêu là ăn cơm tối xong mới trở về, nhìn thấy Tạ Du Du còn ở đây, cũng không nói nhiều, kiên nhẫn cũng hai đứa trẻ chơi thẻ.

Mãi cho đến 10 giờ, Tạ Thanh mới từ khách sạn chạy đến. Sau khi vào nhà, Tề Nhiễm Nhiễm rõ ràng có thể nhìn ra tâm tình anh ấy rất tệ, sắc mặt rất xấu.

Tề Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng nói với anh ấy: “Du Du ở trong phòng Luân Luân, đã ngủ rồi.”

Tạ Thanh gật đầu, ngồi xuống cạnh bàn ăn, “Để con bé ngủ đi.”

Nói xong, anh quay đầu nhìn Hạ Chiêu vừa mới tắm rửa xong, hỏi: “Có rượu không?”

Hạ Chiêu cũng chưa lau khô tóc, đuôi tóc còn đang nhỏ nước, anh cũng đi đến cạnh bàn ăn ngồi xuống, nói với Tạ Thanh: “Chỉ có bia thôi, anh muốn uống gì, em bảo tiểu Tuyết đi mua.”

Tạ Thanh lắc đầu, nói: “Bia cũng được.”

Tiểu Tuyết rất có mắt nhìn, vội chạy chậm vào phòng bếp lấy tất cả bia ra.

Tề Nhiễm Nhiễm nhìn đầu tóc Hạ Chiêu ướt nhẹp, không nhìn nổi, tự mình đi lấy khăn đến, đứng sau lưng anh lau khô cho anh, đầu Hạ Chiêu bị cô vò lắc qua lắc lại.

Tạ Thanh mở một lon bia ra, uống ừng ực liên tục mấy ngụm, mới thỏa mãn buông xuống, nhìn sự tương tác giữa hai người, cười nhẹ nói: “Tình cảm hai đứa thật tốt, thật hâm mộ hai đứa.”

Tề Nhiễm Nhiễm để khăn lông sang một bên, cũng ngồi xuống trước bàn ăn, thấy Hạ Chiêu cũng mở lon bia, cô cũng muốn cầm lấy, nhưng lại bị anh ngăn lại, “Sáng mai em có cảnh diễn, đừng uống.”

Tề Nhiễm Nhiễm: …

Tiểu Tuyết lại ở trong phòng bếp, lấy toàn bộ nguyên liệu nấu ăn nào có thể dùng được trong tủ lạnh ra, đảo một hồi, bưng ra ba đĩa đồ nhắm, Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy quá ít, lấy di động ra, đặt một đống đồ nướng, nhìn dáng vẻ của Tạ Thanh, trong thời gian ngắn sẽ không đi.

Tạ Thanh lại bắt đồ trút bia chính mình, “Anh và Hà Mộng, là hoàn toàn không có cơ sở tình cảm, năm đó có tiệc xã giao, anh uống say, sau đó thì mơ mơ màng màng phát sinh quan hệ với Hà Mộng, qua không lâu, cô ấy nói mang thai rồi, ngay từ đầu anh không tin, vẫn luôn chờ đến khu Du Du sinh ra, chắc chắc con bé là con của anh, anh mới đi lĩnh chứng với Hà Mộng.”

“Thật ra, mấy năm kết hôn này, anh không chạm vào Hà Mộng nữa, lúc trước cô ấy tính kế anh, cũng nên nghĩ đến hậu quả, anh ngốc một lần là đủ rồi, sao có thể cứ mãi ngu ngốc được.”

Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu liếc nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, dưa của Tạ ảnh đế, bọn họ ăn đến không kịp phòng bị.

Bọn họ đã đoán được giữa Tạ Thanh và Hà Mộng có vấn đề, nhưng không đoán được, sau khi kết hôn, Tạ Thanh lại chưa từng chạm vào Hà Mộng, đây cũng là người tàn nhẫn.

Còn chưa hết kinh ngạc, lại nghe Tạ Thanh nói: “Anh đã quyết định ly hôn với Hà Mộng.”