Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 60: Rất sảng khoái



Lời nói của Tạ Thanh khiến hai người Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu đều rất kinh ngạc, dù sao Tạ Du Du cũng đã 7 tuổi rồi, là tuổi hiểu chuyện, lúc trước ẩn nhẫn mấy năm chắc chắn là vì đứa trẻ, vậy sao bây giờ lại đột nhiên không kiên trì tiếp?

Chỉ có điều dẫu sao cũng là chuyện nhà Tạ Thanh, nội tình trong đó, cũng chỉ có đương sự rõ ràng, cho dù là bạn bè, cũng không thể khuyên mò. Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu liếc nhìn nhau, Hạ Chiêu lắc đầu với cô, dùng ánh mắt ý bảo cô đừng khuyên, Tề Nhiễm Nhiễm lườm anh, chút kiến thức bình thường này cô vẫn biết.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Quyết định kĩ rồi sao?” Hạ Chiêu cụng ly với Tạ Thanh, “Quyết định chắc chắn rồi, phải suy nghĩ thật cẩn thận xem nên nói với con thế nào.”

Tạ Thanh ngửa cô phóng khoáng nghe xong uống cạn bia, bóp chặt lon, mới nói: “Nhiều năm như vậy, chính là vì con, nhưng anh phát hiện, bất kể kiên trì như thế nào, trái tim vẫn biết mệt mỏi, rất mệt, mỗi ngày quay phim xong trở về nhà, đều là sự giày vò, con bé với anh mà nói là toàn bộ cuộc sống, nhưng ở chỗ Hà Mộng, con bé là công cụ cô ấy dùng để trói buộc anh, anh càng nhẫn nhịn, cô ấy càng đắc ý.”

“Trước nay anh chưa từng thấy người nào có lòng tham không đáy như vậy. Cô ấy muốn danh phận, anh đã cho, cô ấy muốn danh lợi, anh cũng đã cho, cô ấy còn không thỏa mãn, lợi dụng tình yêu của anh với con, thay đổi cách thức muốn tình cảm của anh, cuối cùng phát hiện không có được, cô ấy lặp lại chiêu cũ, lại muốn hạ thuốc anh, những chuyện này anh đều nhịn, anh vừa nghĩ đến Du Du, cái gì anh cũng nhẫn nhịn.”

Nói đến đây, giọng Tạ Thanh hơi nghẹn ngào, anh gục đầu xuống, cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng, mãi cho đến khi ép nước mắt trong hốc mắt trở về.

Tề Nhiễm Nhiễm ăn dưa đến bực bội, một người đàn ông ưu tú như thế, vì con, vẫn luôn bị vợ trói buộc, ngẫm lại cũng cảm thấy đáng giận.

Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy bản thân không nên tiếp tục ở lại nghe được nữa, Tạ Thanh là một người lòng tự trọng rất cao, bây giờ anh ấy uống nhiều, có lẽ rất dễ dàng nói ra những chuyện không chịu nổi trong nội tâm, nhưng ngày mai khi anh ấy tỉnh rượu, đối mặt với cô có lẽ sẽ không được tự nhiên, Hạ Chiêu không giống vậy, giữa đàn ông với nhau, nói chút chuyện trong lòng cũng rất bình thường.

Nghĩ đến đây, Tề Nhiễm Nhiễm sờ tay hạ Chiêu, nhỏ giọng nói: “Anh ở đây với anh ấy đi, em đi xem thử hai đứa trẻ.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạ Chiêu nhéo tay cô, gật đầu.

Cũng không biết do uống bia hay là thật sự tổn thương, Tạ Thanh vẫn luôn lạnh lùng ít nói, tối hôm nay vừa uống lại vừa lải nhải không ngừng tâm sự không muốn người khác biết, Hạ Chiêu vẫn luôn uống cũng anh ấy, cũng uống không ít.

Sau khi Tề Nhiễm Nhiễm đến phòng bọn trẻ, cũng không rời đi, dựa vào bên giường chơi di động, sau đó bất tri bất giác nhắm mắt ngủ, đại khái lúc hơn 2 giờ, Hạ Chiêu đi vào đánh thức cô, bảo cô về phòng ngủ.

Tề Nhiễm Nhiễm nhìn thời gian, mơ màng hỏi anh: “Hai anh nói chuyện đến bây giờ?”

Hạ Chiêu cũng uống không ít, người đầy mùi rượu, kéo cô lên, nắm tay rời khỏi phòng bọn trẻ, “Đúng vậy, anh Tạ ngủ trên ghế sofa phòng khách.”

Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, nói: “Điều hòa phòng khách lạnh, anh lấy cái chăn đắp cho anh ấy.”

Hạ Chiêu nói: “Lấy rồi, chúng ta cũng mau đi ngủ thôi, sáng mai còn phải dậy sớm.”

Tề Nhiễm Nhiễm cũng buồn ngủ thật, không có tinh lực hỏi chuyện của Tạ Thanh, hơi dính đến giường đã ngủ mê mệt.

Ngày hôm sau hai người điều có cảnh quay sáng sớm, lại dậy sớm, bởi vì Du Du ở đây, Tề Nhiễm Nhiễm không để bánh bao nhỏ đi học, mà bảo cậu bé chơi với Du Du.

Tối qua Tạ Thanh uống say, vẫn luôn ngủ ở sofa phòng khách, ngủ rất say, cho dù hai đứa trẻ Du Du và Luân Luân nô đùa bên cạnh, anh cũng không tỉnh.

Tề Nhiễm Nhiễm dẫn hai đứa trẻ ăn sáng, chờ anh đến gần xong, Tạ Thanh mới ở trên sofa xoay người ngồi dậy, mặc dù đêm trước trạng thái rất tệ, còn uống say, nhưng căn cơ Tạ Thanh tốt, nhìn qua cũng chỉ có sắc mặt kém một chút, phỏng chừng chờ lát nữa trở lại phim trường, trang điểm một chút cũng có thể tiếp tục quay phim.

“Bố ơi!” Tạ Du Du nhìn thấy Tạ Thanh tỉnh dậy, vui mừng gọi bố, âm thanh trong trẻo vang dội, tràn đầy sức sống. “Chú ơi!” Bánh bao nhỏ cũng muốn thể hiện, cũng cất cao giọng gọi người.

Tạ Thanh mỉm cười với hai đứa nhỏ, nói: “Chào buổi sáng.”

Hạ Chiêu vừa vặn đi ra từ phòng tắm, thấy Tạ Thanh dậy rồi, nói với anh: “Anh Tạ, trong phòng tắm có chuẩn bị đồ dùng rửa mặt cho anh, chờ lát nữa uống bát canh giải rượu, hẳn là sẽ thoải mái hơn một chút.”

Tạ Thanh nói cảm ơn rồi đứng dậy vào phòng tắm.

Tề Nhiễm Nhiễm phết sốt cà chua lên bánh mì cho hai đứa nhỏ, thấy Hạ Chiêu ngồi bên cạnh cô, bèn nhỏ giọng hỏi anh, “Anh xem Weibo chưa? Sáng nay bên phái Du Phi phát văn bản giải thích, nói là cô ấy cũng qua bên đó ăn cơm, lúc đi ra gặp được Tạ Thanh thì tiến lên chào hỏi, lúc ấy còn có những người khác ở đấy nữa.”

Hạ Chiêu ngước mắt nhìn cô, cười nói: “Em có tin lời này không?”

Tề Nhiễm Nhiễm nói: “Em có tin hay không không quan trọng, quan trọng là chuyện phiền phức này có thể qua đi không.”

Hạ Chiêu gật đầu, “Đương nhiên có thể qua rồi, đoàn đội anh Tạ cũng phát văn bản giải thích, còn gửi thư cho luật sư, cuối cùng quan hệ xã hội dẫn hướng dư luận thêm nhiệt cho bộ phim mới, không nhiều vấn đề lắm.”

Bởi vì có con ở đây, bọn họ cũng không thể nói chuyện quá tỉ mỉ, cuối cùng chỉ có thể kết thúc chủ đề, chờ Tạ Thanh rửa mặt xong đi ra ăn sáng xong, đoàn người mới ngồi trên xe bảo mẫu đến phim trường.

Cho dù scandal trên mạng ầm ĩ đến sôi trào, tiến độ đoàn phim nên chạy vẫn không ngừng nửa nhịp, ba người lớn vừa đến phim trường, đi đến phòng hóa trang trang điểm, để lại hai đứa nhỏ cho tiểu Tuyết và trợ lý của Tạ Thanh chăm, hôm qua Hà Mộng tức giận bừng bừng chạy đến, sau lại bị Tạ Thanh dẫn đi, hôm nay không ngờ không xuất hiện ở phim trường.

Tạ Du Du nhớ mẹ, chạy đến hỏi Tạ Thanh vì sao mẹ không đến, rõ ràng mẹ nói muốn đến thăm ban bố.

Tạ Thanh có chút tâm sự nặng nề, nhưng không nói gì cho Tạ Du Du biết, chỉ nói là mẹ có chút việc phải làm, bảo Tạ Du Du chơi cùng Luân Luân.

Bởi vì chuyện này của Tạ Thanh, tâm tình hôm nay của Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu cũng không tốt, lúc ăn cơm trưa, nhà đầu tư Trần tổng chạy đến đoàn phim, hai người cũng không cho anh ta sắc mặt tốt.

Trần tổng vốn đã nói là đến một ngày trước, kết quả giữa chừng có việc, kéo dài đến hôm nay mới đến, sau khi anh ta đến rồi cũng không dây dưa, dẫn Ôn Dĩ Huyễn đến gặp hai người Tề Nhiễm Nhiễm Hạ Chiêu, còn thuận tiện gọi Tạ Thanh và đạo diễn Kha đến.

Mấy người ngồi ở trong phòng nghỉ, sắc mặt đều không tốt lắm.

Ôn Dĩ Huyễn đã hai ngày không có mặt ở đoàn phim, những người khác đều cho rằng cô ta có việc xin nghỉ, vẫn chưa biết cô ta gây chuyện, mà nội tình cụ thể, cũng chỉ có mấy người ở đây biết.

Trần tổng là lão cáo già, làm nhà đầu tư lâu rồi, quy tắc ngầm với không ít minh tinh nhỏ, Ôn Dĩ Huyễn vốn là niềm vui mới gần đây của anh ta, nào biết cô gái này không bớt lo, gây họa đến người Tạ ảnh đế, cho nên người này không quy tắc ngầm nổi nữa, anh ta còn phải mỉm cười chạy đến nhận lỗi, ngẫm lại cũng rất phiền muộn.

“Tạ ảnh đế, nể mặt già của tôi, chuyện này cũng đừng truy cứu nữa, tiểu Huyễn làm sai, trở về tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ cô ấy, hôm nay trước hết để cô ấy nói lời xin lỗi đến các vị.”

Sắc mặt Tạ Thanh vốn đã không tốt, lúc này lại nghiêm mặt, nhìn qua rõ ràng càng lạnh lùng hơn, “Chuyện này truy cứu hay không, không phải tôi nói là được, tôi không phải người bị hại, muốn nói xin lỗi, cũng phải xin lỗi hai vị thầy Hạ cô Tề đây.”

Tạ Thanh vừa dứt lời, đã thấy Ôn Dĩ Huyễn vội vàng tiến lên, bộp một tiếng quỳ xuống trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm và Hạ Chiêu, than thở khóc lóc kể lể: “Anh Hạ, chị Nhiễm, cũng là em không hiểu chuyện, đều là em nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cầu xin hai người bỏ qua cho em lần này đi, sau này em cũng không dám nữa, cầu xin hai người, cầu xin hai người!”

Trước kia Ôn Dĩ Huyễn có bao nhiêu kiêu ngạo, lúc này có bấy nhiêu hèn mọn, so sánh với việc bị phong sát, thể diện có giá trị mấy đồng tiền?

Tề Nhiễm Nhiễm lạnh mặt không lên tiếng, Hạ Chiêu bên cạnh cô lại cười lạnh thành tiếng, nói: “Lúc này mới biết cầu xin rồi, trước đó thì đâu rồi? Lúc hại người, không phải rất sảng khoái sao?”