Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 63: Tìm được rồi



Vào giây phút phát hiện mình nắm tay sai người, Tề Nhiễm Nhiễm trực tiếp ngây ngốc, ngay sau đó toàn thân tê dại tứ chi mất hết sức lực, trái tim thình thịch thình thịch bắt đầu kịch liệt cuồng loạn, cô kinh hoảng đẩy người mặc đồ gấu bên cạnh ra, chợt quay đầu nhìn xung quanh, bên cạnh có rất nhiều trẻ con, mặc quần áo đủ màu sắc khiến người ta hoa cả mắt, bây giờ tìm người trong đám đông dày đặc thế này, thật sự rất khó.

Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy hít thở không thông, tay chân bủn rủn, sau khi hít thở sâu lập tức bạo phát hô to thành tiếng, “Luân Luân, Luân Luân, Hạ Bách Luân!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bên tai đều là tiếng vui đùa ầm ĩ của trẻ con, mơ hồ cũng có tiếng trẻ con gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Tề Nhiễm Nhiễm ngạc nhiên lại mừng rỡ quay đầu, nhưng nhìn thấy một đứa trẻ xa lạ lôi kéo một người phụ nữ gọi mẹ, Tề Nhiễm Nhiễm nuốt nước miếng, lại quay đầu tìm bánh bao nhỏ trong đám người, nhưng người quá nhiều, hiện trường hoạt động còn có tiếng âm nhạc ầm ĩ, tiếng hét của cô căn bản không có tác dụng gì.

Tề Nhiễm Nhiễm có chút không thể tin nổi, cảm thấy rất không chân thật, rõ ràng chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, sao lại không thấy đứa trẻ rồi.

Cô vừa sốt ruột lại hoảng loạn, lảo đảo tìm xung quanh.

Tiểu Tuyết cầm quả bóng bay mình lấy được, chen chúc qua đám người, cười híp mắt tìm được Tề Nhiễm Nhiễm, thấy sắc mặt cô không đúng, cô ấy vội tiến lên hỏi: “Chị Vũ, không sao chứ? Có phải có chỗ nào không thoải mái không.” Nói rồi, rất nhanh cô ấy phát hiện chỗ kỳ lạ, Luân Luân vốn luôn được bọn họ nắm tay, thế mà lại không thấy đâu.

“Chị, Luân Luân đâu?” Tiểu Tuyết ở bên cạnh nhìn nhìn, vậy mà thật sự không nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ.

Tề Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô ấy, giống như người chết đuối với được gỗ nổi, khi mở miệng âm thanh cũng đã run rẩy, cô khó khăn nói: “Luân Luân… Luân Luân không thấy nữa.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sắc mặt tiểu Tuyết nháy mắt trắng bệch, bóng bay cũng từ trong tay cô ấy tuột ra, sau đó chầm chậm bay lên không trung, một cơn gió thổi tới, lập tức cuốn nó về phía xa xa, xung quanh đều là tiếng cười vui vẻ, chỉ có hai người bọn họ vẻ mặt đau khổ.

Bọn họ hoảng hốt ở nguyên tại chỗ tìm một hồi, vẫn không thể tìm được đứa bé, đến lúc này, cảm xúc căng thẳng của Tề Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng sụp đổ, cũng không quan tâm đ ến hình tượng, đau lòng bật khóc, cô vừa sợ vừa cuống lại giận bản thân, sao ngay cả một đứa trẻ cũng nắm tay không chặt, trông chừng không tốt.

Bánh bao nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn, cậu bé không thể nào chạy lung tung, càng không thể trong thời gian một cái chớp mắt đã chạy đến không thấy bóng dáng, có lẽ bây giờ Luân Luân cũng rất cuống, đoán chừng cũng giống như dáng vẻ cô, khóc không ngừng. Đứa nhỏ đáng thương, từ bé số mệnh đã nhiều thăng trầm, thời thơ ấu bị bà ngoại ngược đãi, bây giờ lớn hơn một chút lại bị bắt cóc.

Tề Nhiễm Nhiễm càng nghĩ càng đau lòng.

Có người qua đường nghe thấy bọn họ gọi trẻ con bị lạc, nhắc nhở bọn họ mau chóng gọi điện thoại báo cảnh sát, lúc này tiểu Tuyết mới luống cuống lấy di động ra báo cảnh sát, lại có người có lòng tốt gọi bảo an của trung tâm thương mại đến, sau khi phát hiện thân phận của Tề Nhiễm Nhiễm, lại vội vàng gọi người phụ trách trung tâm thương mại đến.

Một đám người dựa theo miêu tả của Tề Nhiễm Nhiễm, nhiệt tình giúp đỡ tìm đứa trẻ, ngay cả hoạt động ở cổng vào cũng đã tạm dừng.

Nhưng mà, chờ khi cảnh sát chạy đến, vẫn chưa thể tìm thấy đứa bé.

Cả người Tề Nhiễm Nhiễm giống như khúc gỗ, hai chân vô lực, lúc đi đường gần như đều là tiểu Tuyết đỡ lấy.

Cảnh sát gọi người phụ trách, phát hiện cổng vào có camera giám sát, Tề Nhiễm Nhiễm vừa gọi điện thoại cho Hạ Chiêu, vừa đi theo người phụ trách trung tâm thương mại đi vào bên trong.

Khi âm thanh Hạ Chiêu trầm ổn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, cảm xúc của Tề Nhiễm Nhiễm sụp đổ lẫn nữa, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng gặp phải việc kinh khủng như vậy, thật giống như ngay cả mỗi lần hô hấp trái tim cũng đau đớn.

Tề Nhiễm Nhiễm há miệng, muốn nói với Hạ Chiêu không thấy bánh bao nhỏ đâu, nhưng còn chưa phát ra tiếng, cô đã bắt đầu khóc, căn bản là không có cách nào biểu đạt bình thường được.

Tiểu Tuyết ở bên cạnh cô sốt ruột giành lấy di động, vội vàng nói với anh tình huống bên này, Hạ Chiêu sững sờ mấy giây, sau khi phản ứng kịp bèn hỏi đã báo cảnh sát chưa.

Tiểu Tuyết nói: “Bây giờ bọn em đang ở cùng cảnh sát đi xem camera theo dõi trung tâm thương mại.”

Hạ Chiêu ừm một tiếng, âm thanh vẫn rất bình tĩnh, nói: “Đưa điện thoại cho chị Vũ của em.”

Tiểu Tuyết vỗ vỗ lưng Tề Nhiễm Nhiễm, nói với cô: “Anh Hạ muốn nói chuyện với chị.”

Tề Nhiễm Nhiễm lau nước mắt, hít mũi, mới cầm lấy di động nói với Hạ Chiêu: “Xin lỗi anh, em không trông bánh bao nhỏ cẩn thận, lạc mất thằng bé rồi, xin lỗi anh, xin lỗi anh.”

Nói rồi, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Hạ Chiêu nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối đừng hoảng, có thể tìm được con, bây giờ em phải phối hợp với cảnh sát thật tốt, anh bay qua ngay đây, chờ anh.”

Tề Nhiễm Nhiễm ừm một tiếng, ngập ngừng nói: “Anh nhanh chút.”

Hạ Chiêu trả lời: “Ừm.”

Cúp điện thoại, Tề Nhiễm Nhiễm đi theo cảnh sát và người phụ trách trung tâm thương mại đi vào trong phòng giám sát, tìm được máy quay trên quảng trường nhỏ ngoài cổng lớn, cổng lớn trang bị hai camera, vừa vặn quay lại toàn bộ quảng trường nhỏ.

Rất nhanh đã lấy được video giám sát, Tề Nhiễm Nhiễm khó khăn phân biệt một lát, rốt cuộc tìm được bóng dáng của mình, vì thế thanh tiến trình lại được chậm rãi tua ngược lại, mãi cho đến khi bóng dáng của bánh bao nhỏ xuất hiện ở bên cạnh Tề Nhiễm Nhiễm.

Khoảng cách chỗ bọn họ đứng lúc ấy cách camera không gần, bóng dáng hai người vẫn có thể dễ dàng phân biệt ra được, bánh bao nhỏ mặc một bộ đồng phục màu quýt, rất dễ thấy.

Video tiếp tục chạy, rất nhanh, chuyện xảy ra ngoài ý muốn kia được tái hiện, lúc đó Tề Nhiễm Nhiễm bị một người mặc đồ gấu va phải, lại bị cản một chút, bị ép buông lỏng tay bánh bao nhỏ, bởi vì tầm mắt bị che khuất hai giây, cô nắm tay lại lần nữa thì phát hiện sai bé.

Hai giây bị che khuất kia, cô cũng không thấy rõ bên cạnh người mặc đồ gấu xảy ra chuyện gì, nhưng máy quay vừa vặn quay được điểm mù tầm nhìn của Tề Nhiễm Nhiễm, vì thế mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng, có một người phụ nữ mặc váy hoa, thừa dịp hỗn loạn ôm lấy bánh bao nhỏ, lại che miệng của cậu bé, sau đó vội vàng rời khỏi quảng trường nhỏ.

Bởi vì lúc ấy nhiều người, Tề Nhiễm Nhiễm chỉ lo cúi đầu tìm con, căn bản không chú ý đến những đứa bé được người lớn ôm trên người, cho nên không thể trước tiên phát hiện Luân Luân là bị ôm rời đi.

Nhìn thấy cảnh này, suy nghĩ của tất cả mọi người đều là: Bọn, buôn, người!

Tề Nhiễm Nhiễm trực tiếp xụi lơ trên ghế, sắc mặt trắng bệch, cô đau khổ lại mờ mịt, không biết tiếp theo nên làm cái gì.

Cảnh sát phải tiếp tục xem camera giám sát những nơi khác, bảo Tề Nhiễm Nhiễm về nhà chờ điện thoại, các án bắt cóc trẻ con này, bọn họ đều rất coi trọng, một khắc cũng không ngừng muốn đi điều tra, Tề Nhiễm Nhiễm muốn đi cùng, nhưng bị cảnh sát từ chối, chỉ bảo cô trở về chờ tin tức.

Tề Nhiễm Nhiễm không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng tiểu Tuyết rời khỏi trung tâm thương mại.

Trên đường, Tề Nhiễm Nhiễm đều rất tự trách bản thân: “Đều tại chị, tại sao lại muốn đi dạo trung tâm thương mại, vì sao không ở nhà cơ chứ.”

Nghĩ đến bánh bao nhỏ bị một người phụ nữ xa lạ, không biết sẽ ôm đi nơi nào, còn có thể bị bán đến chỗ xa hơn, ăn không ngon mặc không ấm, có thể sẽ còn bị đánh.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Tề Nhiễm Nhiễm lại đau đớn co rút từng cơn, khổ sở đến mức suy nghĩ tự tử cũng có, nước mắt lại lã chã rơi xuống, cô cũng không phải là người thích khóc, nhưng hôm nay lại giống như muốn khóc hết nước mắt cả một đời vậy.

Tiểu Tuyết không có cách nào an ủi cô, bản thân tiểu Tuyết cũng khóc đến không dừng được.

Hai người hốt hoảng về đến nhà, khoảng không đen kịt, Tề Nhiễm Nhiễm bật đèn, liếc mắt một cái đã nhìn thấy siêu nhân điện quang bánh bao nhỏ đặt trên bàn ăn trước khi ra khỏi nhà, nước mắt cô lại lập tức rơi xuống như mưa, đau lòng ngồi xổm, nghẹn ngào khóc.

Ai cũng đau lòng, căn bản không ai nhớ phải đi nấu cơm.

Hạ Chiêu đến rất nhanh, chưa đến 8 giờ đã chạy đến nơi, đi cùng với anh còn có Tạ Thanh từ đoàn phim chạy đến, hai người đàn ông vừa vào phòng, Tề Nhiễm Nhiễm mới khôi phục một chút thần trí, cô cũng sắp bị cảm xúc hối hận nhấn chìm mất rồi.

Nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Tề Nhiễm Nhiễm, Hạ Chiêu đau lòng đến cùng cực, cũng không thèm quan tâm đ ến người bên cạnh, đi qua ôm chặt cô vào lòng, dỗ dành: “Đừng sợ bảo bối, chắc chắn có thể tìm được bánh bao, tin tưởng anh.”

Tề Nhiễm Nhiễm rốt cuộc cũng đợi được chỗ dựa khiến cô có thể an tâm nhất, không khỏi cao giọng khóc nức nở.

Hạ Chiêu cũng không ngăn cản, để cô thỏa thê khóc một trận, trong tay cầm khăn giấy, thỉnh thoảng giúp cô lau nước mắt.

Chờ cảm xúc ổn định hơn một chút, Tề Nhiễm Nhiễm mới thút thít nói: “Xin lỗi, em không bảo vệ tốt con.”

Hạ Chiêu vỗ lưng cô, nói: “Không trách em, em đừng tự trách, không ai muốn xảy ra chuyện thế này, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải dũng cảm đối mặt.”

Tạ Thanh ở bên cạnh cũng lên tiếng an ủi nói: “Đừng quá lo lắng, anh có bạn bè quen cục trưởng cục cảnh sát ở đây, ban nãy đã chào hỏi bên đó, bọn họ sẽ xem trọng.”

Hai người đàn ông cũng không ngồi lâu, Tạ Thanh nhận điện thoại, nói với Hạ Chiêu, bạn anh bảo bọn họ đi một chuyến đến cục cảnh sát, Tề Nhiễm Nhiễm vừa nghe, cũng muốn cùng đi, nhưng Hạ Chiêu thấy trạng thái cô không tốt, không cho cô đi cùng, chỉ nói có tin tức gì sẽ gọi điện thoại nói cho cô trước tiên.

Tề Nhiễm Nhiễm cũng biết lúc này cảm xúc của bản thân dao động quá lớn, có chút biến động nhỏ cũng sụp đổ, ngẫm nghĩ, cũng không đi cùng nữa, chỉ dặn dò: “Có tin tức nhất định phải lập tức nói cho em biết.”

Hạ Chiêu hôn trán cô một cái rồi mới dẫn Tạ Thanh ra ngoài.

Đêm nay đã định là một đêm không ngủ. Tề Nhiễm Nhiễm chỉ cần vừa nghĩ đến, tối nay không biết bánh bao nhỏ sẽ bị nhốt ở căn phòng u ám nào, trong lòng đã quay cuồng, cho dù không cẩn thận ngủ gật cũng sẽ bị tỉnh lại rất nhanh.

Sau khi Hạ Chiêu ra ngoài thì không về nữa, lúc nửa đêm gửi tin nhắn cho Tề Nhiễm Nhiễm, bảo cô đừng chờ, đi ngủ trước một giấc. Tề Nhiễm Nhiễm không muốn ngủ, chỉ sốt ruột hỏi anh có tiến triển gì mới không, Hạ Chiêu nói cho cô biết vẫn đang kiểm tra camera giám sát.

Chịu đựng đến sau nửa đêm, Tề Nhiễm Nhiễm mới dựa vào sofa ngủ, nhưng cũng không ngủ được yên ổn, tiếp tục mơ thấy ác mộng, khi thì mơ bánh bao nhỏ bị bán đi, khi thì mơ tìm được bánh bao nhỏ trở về, chờ đến khi cô cố gắng mở to mắt, nhưng nhìn thấy cả căn phòng quạnh quẽ.

Hạ Chiêu bên kia không có tin tức, bánh bao nhỏ càng không có tin tức.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tề Nhiễm Nhiễm tỉnh lại phát hiện bản thân nằm ngang trên sofa, trên người đắp chăn, tiểu Tuyết bận rộn ở trong phòng bếp đang chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi Tề Nhiễm Nhiễm tỉnh lại, trước tiên là cầm di động, phát hiện di động hết pin tắt máy, vội vàng đừng lên chạy vào trong phòng sạc pin, sau đó khởi động máy.

Đợi một lát, bèn nhận được tin nhắn của Hạ Chiêu, Tề Nhiễm Nhiễm nhìn thời gian, hơn 4 giờ sáng gửi tin nhắn đến, tin nhắn rất đơn giản: “Tìm được rồi.”

Chỉ vẻn vẹn ba chữ, nhưng lại khiến Tề Nhiễm Nhiễm nháy mắt sống lại.