Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Xuyên Sách Nuôi Bánh Bao

Chương 64: Người điên



Tề Nhiễm Nhiễm cũng không để ý di động còn đang sạc pin, gọi một cuộc điện thoại đi, chỉ reo một tiếng, Hạ Chiêu đã nghe máy.

“Hạ Chiêu, tìm được bánh bao rồi? Thằng bé ở đâu? Đón về chưa? Lúc nào thì trở về?” Cảm xúc của Tề Nhiễm Nhiễm có chút kích động, vừa mở miệng đã hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tìm được rồi.” Hạ Chiêu ở đầu bên kia trả lời một câu, lại nhỏ giọng nói với người bên cạnh tôi nghe điện thoại, mà lúc anh đang nói chuyện, âm thanh bên đó mơ hồ có tiếng thét của phụ nữ, nhưng rất nhanh đã biến mất, vài giây sau mới nghe được giọng của Hạ Chiêu, hẳn là anh đã đổi một nơi yên tĩnh hơn, mới nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Em đừng sốt ruột, tìm được con rồi, trước mắt thằng bé không sao, có điều có thể không về nhanh như vậy, em đợi thêm chút nữa, đừng lo lắng.”

“Cái gì gọi là trước mắt không sao? Không phải lúc 4 giờ sáng đã tìm được rồi sao? Sao đến bây giờ vẫn còn không thể trở về, Luân Luân rốt cuộc thế nào? Thằng bé có bị thương không? Có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì không? Hạ Chiêu anh đừng giấu em!” Tề Nhiễm Nhiễm nắm chặt di động, đầu ngón tay trắng bệch, cô nói đến cuối cùng, cảm xúc có chút sụp đổ, giọng không khỏi nâng cao mấy phần, tiểu Tuyết trong phòng bếp cũng bị dọa, đứng ở cửa phòng bếp, hoảng sợ lại luống cuống nhìn cô.

Hạ Chiêu trầm giọng dỗ dành cô, nói: “Bảo bối, em đừng hoảng, đừng hoảng, nghe anh nói, bên này quả thực gặp chút tình huống, trước mắt đang xử lý, nhưng anh cam đoan với em, Luân Luân nhất định bình an vô sự, tin tưởng anh.”

Tề Nhiễm Nhiễm mờ mịt lắng nghe, chút lý trí không nhiều còn sót lại nói cho cô biết, Hạ Chiêu đã nói như vậy, chứng minh bánh bao nhỏ chắc chắn đã xảy ra chuyện, bằng không không thể tìm được người sớm như vậy, nhưng lại kéo dài đến bây giờ còn chưa giải quyết.

Hít thở sâu, Tề Nhiễm Nhiễm nói với điện thoại: “Hạ Chiêu, anh ở đâu, bây giờ em qua tìm anh.”

Hạ Chiêu thở dài, “Em đừng đến.”

Vẻ mặt Tề Nhiễm Nhiễm kiên định nói: “Nói cho em biết địa điểm.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạ Chiêu ở đầu bên kia đang trao đổi với người bên cạnh, mới nói với Tề Nhiễm Nhiễm: “Tạ Thanh đi đón em, mấy phút nữa, em đến dưới lầu chờ.”

“Được.” Tề Nhiễm Nhiễm đáp lại, cúp điện thoại.

Cô hít thở sâu, lau mặt, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu Tuyết đứng ở cửa phòng bếp, nói: “Tìm được Luân Luân rồi, nhưng không biết vì sao vẫn không thể dẫn thằng bé về.”

Ban đầu lúc tiểu Tuyết nghe được Tề Nhiễm Nhiễm gọi Hạ Chiêu trong điện thoại, còn cảm thấy kỳ lạ, tưởng là Tề Nhiễm Nhiễm vào vai quá sâu, nhất thời gọi sai tên, lúc này nghe được nói đã tìm thấy bánh bao nhỏ rồi, sự chú ý nháy mắt bị kéo trở về, nói: “Vậy bây giờ chị muốn qua đó sao?”

“Ừm, chị phải nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu không thì không yên tâm.”

“Em đi với chị.” Tiểu Tuyết tiến lên mấy bước nói.

Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “Em ở lại trong nhà, cũng không biết tình hình bên kia như nào, vẫn đừng để quá nhiều người đi.”

Nghe cô nói như vậy, tiểu Tuyết cũng không kiên trì nữa.

Tề Nhiễm Nhiễm có chút mất hồn mất vía, đi vào phòng tắm rửa mặt, lại quay về phòng thay bộ quần áo, đeo khẩu trang đội mũ lên chuẩn bị ra ngoài, có điều vừa đi đến cửa, tiểu Tuyết đã đuổi theo, nhét cho cô một cái màn thầu, nói: “Tối hôm qua chị chưa ăn cơm, sáng sớm ít nhiều ăn mấy miếng đi.”

Tề Nhiễm Nhiễm nhìn màn thầu lớn trắng mập trong tay, cảm thấy không thèm ăn chút nào, có điều vẫn cầm nó ra ngoài.

Đi đến dưới lầu đợi không bao lâu, Tạ Thanh lái xe đến đón cô, Tề Nhiễm Nhiễm mở cửa ghế phụ ngồi vào, mở miệng đã hỏi: “Anh Tạ, rốt cuộc tình hình thế nào? Luân Luân có bị thương không?”

Tạ Thanh lắc đầu, “Không có, tình hình Luân Luân vẫn ổn, chỉ là, thằng bé bị bắt bắt cóc.”

Tề Nhiễm Nhiễm chợt trừng lớn hai mắt, con ngươi hơi co lại, khó có thể tin được nhìn về phía Tạ Thanh, “Bị bắt cóc? Vậy còn nói không nguy hiểm? Những bọn buôn người kia, đều là những tên liều mạng, chuyện này…”

Chút an tâm ban đầu bởi vì tìm được bánh bao trong nháy mắt lại biến thành tro bụi, trái tim Tề Nhiễm Nhiễm giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt quá sức chịu đựng của cô.

Tạ Thanh khởi động xe, lái xe ra khỏi tiểu khu, sau đó vừa lái xe vừa nói tình hình cụ thể của Luân Luân cho cô nghe, “Luân Luân không phải bị bọn buôn người bắt đi, thằng bé bị một người phụ nữ tinh thần không bình thường lắm ôm đi, người phụ nữ kia cho rằng Luân Luân là con cô ta, dẫn thằng bé về nhà, nhưng cô ta trói mình và Luân Luân với nhau, trong tay còn có hung khí, cảnh sát không dám phá cửa, liên hệ người nhà của người phụ nữ đó, cô ta có một ông chồng, nhưng vừa đúng đi công tác, cả đêm gọi anh ta trở về nhưng vẫn chưa đến.”

Tề Nhiễm Nhiễm nghe xong, hoàn toàn ngây ngốc, mãi lâu sau mới nói: “Có phải Luân Luân rất sợ hãi không.”

Tạ Thanh nói: “Không có, cậu nhóc rất kiên cường, lúc bọn anh tìm đến, thằng bé còn cố gắng nói chuyện với người phụ nữ kia.”

Trái tim của Tề Nhiễm Nhiễm sắp bị bóp chặt, cô đau lòng cho bánh bao nhỏ quá, từ nhỏ đã bố không thương mẹ không yêu, còn bị bà ngoại ngược đãi, vất vả lắm mới trải qua những ngày tháng bình thường, nhưng bởi vì sự sơ sẩy của cô, lại rơi vào nguy hiểm.

Giờ khắc này, cảm xúc tự trách lại lần nữa bao phủ Tề Nhiễm Nhiễm.

Nơi bánh bao nhỏ bị bắt cóc là trong tiểu khu kiểu cũ gần trung tâm thương mại ngày hôm qua. Lúc Tề Nhiễm Nhiễm chạy đến, cổng khu nhà ở kia đã tụ tập không ít người, có cảnh sát, có người phụ trách tiểu khu, còn có một số người vây xem, nhưng người vây xem đều bị ngăn dưới lầu.

Lúc Tề Nhiễm Nhiễm đi theo Tạ Thanh vào cầu thang, vẫn có thể nghe thấy các bác các cô sau lưng đang nghị luận chuyện này, cô mím môi, gia tăng cước bộ chạy chậm lên lầu.

Đến góc rẽ tầng 5 thì nhìn thấy Hạ Chiêu đang nói chuyện với cảnh sát, bên kia hình như đã đưa ra phương án mới, nói là muốn để người vào từ phía ban công.

Có người nói, “Phải nắm chắc thời gian, cảm xúc của người phụ nữ kia càng lúc càng bất ổn.”

“Chồng cô ta sắp đến chưa? Có cần cử người đi đón không?”

“Đi rồi.”



Tề Nhiễm Nhiễm đi đến, đầu tiên là nhìn thấy Hạ Chiêu lôi thôi lếch thếch, hốc mắt cô nóng lên, đi lên trước tới gần anh, Hạ Chiêu duỗi tay ôm lấy cô, “Anh Tạ nói với em đại khái tình hình rồi phải không?”

Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em có thể đi xem thử tình hình không?”

“Cửa chống trộm bên ngoài khóa trái, nhưng cửa bên trong không khóa chặt, vừa vặn có thể nhìn thấy một chút tình hình.” Hạ Chiêu quay đầu nhìn về phía cảnh sát, hỏi: “Lưu đội, có thể để vợ tôi đi nhìn con một chút được không?”

Lưu đội là một người trung niên tầm 40 tuổi, anh nhìn Tề Nhiễm Nhiễm, nói: “Cô có thể đi xem, nhưng nhất định phải khống chế tốt cảm xúc của mình, không được k1ch thích đến người phụ nữ bên trong.”

Tề Nhiễm Nhiễm nghiêm túc gật đầu, bàn tay nắm thành quyền, dưới sự đi cùng của Hạ Chiêu lên đến tầng 5, còn chưa đi vào cửa, đã nghe thấy từ cửa trong khép hờ truyền đến tiếng người phụ nữ nói chuyện.

Người phụ nữ: “Bảo bối, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con, sẽ không để người xấu bên ngoài mang con đi, con yên tâm nha.”

Một lát sau, giọng bánh bao nhỏ có chút non nớt vang lên, cậu bé nói: “Bên ngoài không phải là người xấu, là chú cảnh sát.”

Người phụ nữ: “Ngậm miệng, muốn dẫn con đi, toàn bộ đều là người xấu, liều cái mạng này mẹ cũng sẽ không để bọn họ dẫn con đi!”

Cô ta vừa hô như thế, bánh bao nhỏ không lên tiếng nữa.

Tề Nhiễm Nhiễm nghe thấy động tĩnh bên trong, chân cũng mềm nhũn, đứng ở cửa phòng 502, kinh hãi quay đầu nhìn về phía Hạ Chiêu, Hạ Chiêu ôm vai cô, cách cánh cửa chống trộm, chỉ chỉ vào khe cánh cửa, nhỏ giọng nói: “Trong kia có bình phong, lớp kính trên đó có thể nhìn được một chút tình hình bên trong.”

Tề Nhiễm Nhiễm cẩn thận mà xích lại gần một chút, khó khăn ngó đầu vào nhìn một chút, mơ hồ nhìn thấy hai bóng hình một lớn một nhỏ, ngồi ở trên nền nhà phòng khách.

Mũi Tề Nhiễm Nhiễm chua xót, không nhìn được nói một tiếng: “Luân Luân.”

Giọng cô rất nhẹ, nhưng bánh bao nhỏ bên trong vẫn nghe được, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn về phía cửa, “Mẹ!”

Tề Nhiễm Nhiễm không cầm được nước mắt, nói: “Mẹ ở đây.”

“Mẹ ơi, mẹ ơi.” Giọng bánh bao nhỏ lộ vẻ rất kích động, nhìn từ trên tấm bình phong kính, hình như cậu bé bắt đầu giằng co.

Đột nhiên, người phụ nữ bên trong lại truyền đến tiếng thét chói tai, “Cút ngay, cút ngay! Mấy người cút hết cho tôi, tôi có chết cũng sẽ không để mấy người dẫn bảo bối của tôi đi!”

Hạ Chiêu dùng sức kéo Tề Nhiễm Nhiễm, ôm cô lên, quyết đoán lui trở về dưới chỗ khúc rẽ.

“Có người đến gần cảm xúc của cô ta sẽ mất khống chế.” Hạ Chiêu bất đắc dĩ nói.

Tề Nhiễm Nhiễm mềm nhũn chân đến không đứng nổi, Hạ Chiêu ôm chặt lấy cô.

Lưu đội đi xuống gọi điện thoại, rất nhanh đã trở lại, nói: “Không thể chờ đợi thêm nữa, ở đây có phương án cứu viện mới, nhân viên chữa cháy sẽ từ sau ban công đi vào, chỗ cửa vào bên này có người đi thu hút sự chú ý của người phụ nữ kia, phải thu hút sự chú ý của cô ta, cũng phải trấn an cảm xúc của cô ta, không thể k1ch thích đến cô ta.”

Tề Nhiễm Nhiễm hít thở sâu, nói: “Lưu đội, để tôi đi cho, tôi thử nói chuyện với người phụ nữ đó.”

Lưu đội liếc nhìn cô, nói: “Cô có thể khống chế tốt cảm xúc không? Chúng tôi chuẩn bị để nhân viên chuyên nghiệp đến làm việc, đối phương đang trên đường chạy đến rồi.”

Tề Nhiễm Nhiễm vuốt mặt, ngẩng đầu nhìn Lưu đội nói: “Tôi là diễn viên chuyên nghiệp, tôi có thể khống chế tốt cảm xúc, mấy người để tôi thử một lần.”

Lưu đội có chút do dự, có điều rất nhanh nhận cuộc điện thoại từ bên ngoài, nói nhân viên chữa cháy đã vào vị trí, chờ bên này ra tín hiệu, Lưu đội không rối rắm nữa, ý bảo Tề Nhiễm Nhiễm lên lầu.

Hạ Chiêu đi theo sau lưng Tề Nhiễm Nhiễm, nhỏ giọng nói bên tai cô, “Người phụ nữ kia họ Phương.”

Tề Nhiễm Nhiễm gật đầu, hít thở sâu, đi lên trước, hắng giọng nói với người bên trong: “Phương nữ sĩ, chị có thể nghe thấy tiếng tôi không?”

Người phụ nữ bên trong căn bản không muốn nói chuyện với cô, vừa nghe thấy tiếng cô, đã thét chói tai bảo cô cút ngay.

Tề Nhiễm Nhiễm siết chặt nắm tay, điều chỉnh giọng điệu nói: “Phương nữ sĩ, chị đừng kích động, tôi chỉ muốn đến hỏi xem, chị và con của chị có đói bụng không? Có muốn ăn điểm tâm không? Tối qua con chị cũng chưa ăn cơm, chắc hẳn thằng bé đói lắm nhỉ.”

Người phụ nữ đưa tay lên quơ quơ trong không trung, tức giận nói: “Không… Chúng tôi không đói, mấy người cút ngay cho tôi!”

Tề Nhiễm Nhiễm tới gần cửa chống trộm, cố gắng để giọng điệu mình bình tĩnh một chút, nói: “Chị không đói nhưng đứa bé nhất định đói bụng rồi, chị là mẹ, hẳn là biết, trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, liên tục để hai bữa không ăn, sẽ đói chết đấy, chị không đau lòng con chị sao?”

Bánh bao nhỏ ngày thường đã rất lanh lợi, lúc này tuy sợ hãi nhưng trí thông minh vẫn còn, cậu bé đúng lúc phối hợp với nói: “Mẹ ơi, con đói bụng quá.”

Người phụ nữ ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ, “Bảo bối, con đói rồi sao? Có phải muốn ăn gì đó không? Vậy mẹ cho con bú sữa.” Nói rồi, cô ta làm vẻ muốn vén quần áo.

Bánh bao nhỏ giật mình, vội nói: “Con đã 4 tuổi rồi, không ăn cái đó, con muốn ăn cơm.”

Người phụ nữ sững người, “4 tuổi? Bảo bối, sao con thoáng cái đã lớn như vậy rồi?”

Tề Nhiễm Nhiễm ở bên ngoài nghe được nhanh trí, vội nói: “Trẻ con 4 tuổi phải ăn cơm, bên tôi có màn thầu, Phương nữ sĩ, chị lại đây đưa cho đứa bé ăn đi.”

Nói rồi, cô nhét màn thầu cầm trong tay cả đoạn đường vào trong khe hở cửa chống trộm, sau đó quơ quơ, “Trước tiên chị để đứa bé ăn đi, đừng để đói chết.”

Trong phòng hồi lâu không có động tĩnh, người phụ nữ cũng không thét chói tai bảo người khác cút đi nữa, hình như cô ta đang ước tính độ nguy hiểm của một cái màn thầu, nhìn đứa trẻ đang trói trong ngực mình, lại nhìn màn thầu trong khe cửa, cuối cùng động đậy.

Vào lúc cô ta đỡ bánh bao chậm rãi đến gần cửa, trong phòng lại mơ hồ truyền đến tiếng vang, tiếp theo chính là tiếng bước chân hỗn loạn, còn có tiếng thét cuồng loạn của người phụ nữ.

Cả trái tim của Tề Nhiễm Nhiễm đều vọt lên tận cổ họng, sốt ruột kêu lên: “Luân Luân, Luân Luân.”