Cùng Một Mái Nhà

Chương 4



Huy Chiểu dùng cơm xong đi ra ngoài vườn dạo một chút, sau lưng chợt vang lên tiếng bước chân, anh ngừng lại nhìn ra sau thì thấy Huy Kha hồng hộc chạy đến.

_ Anh ba.

Huy Kha chạy đến chỗ anh ba, kéo kéo tay anh.

_ Sao vậy? Ăn xong mà chạy thì không tốt đâu. Có chuyện gì, nói cho anh ba nghe.

Huy Chiểu khoác tay qua vai đứa em, cùng nó sóng bước đi trên con đường rải đầy sỏi trắng.

Huy Kha cũng không biết nói làm sao nhưng chuyện hồi chiều ảnh hưởng cậu sâu sắc, cậu lại không thể nói với anh ba mình bị đánh nhưng cảm giác lúc Khôi Vĩ giúp cậu xoa nắn tay, thật ấm áp, thật dễ chịu. Trong lòng Huy Kha gợn lên một thứ cảm xúc bấy lâu nay bị vùi lấp. Bởi vậy, cậu cảm thấy không thể lập tức thích nghi được, muốn ở cùng anh ba một chút, muốn có người có thể nương tựa ở cạnh bên.

_ Không có gì, chỉ là lâu rồi Huy Kha không có đi dạo cùng với anh ba.

Bịa ra một lí do, Huy Kha ngẩng đầu, rạng rỡ cười nhìn Huy Chiểu.

_ Phải không, còn không phải là em lười muốn chết đi.

_ Không có, anh ba chỉ chọc em thôi.

Huy Kha dụi dụi đầu vào lưng anh ba, nghĩ đến bố, trong lòng có chút mất mát.

Huy Chiểu nhận thấy có điều không ổn từ cậu em nhưng cũng nhất thời không biết nói gì. Một hồi sau đó, anh lên tiếng:

_ Huy Kha, học với anh Khôi Vĩ có tốt không?

_ Cũng tàm tạm. – Huy Kha lấp lửng trả lời.

_ Đó là cảm nhận của em, anh ba không nói được, nhưng Huy Kha, em phải biết một điều.

Huy Chiểu chợt dừng bước, anh đặt hai tay lên vai Huy Kha, hơi cúi người nhìn vào mắt cậu:

_ Dù thế nào, đây là quyết định của anh hai, mà anh hai thì không có sai lầm trong việc giáo dục em, anh hai chỉ muốn cho em điều tốt nhất. Anh cũng biết là em không thích có người lạ trong nhà, nhưng em nên đặt việc học đầu tiên. Em biết không, từ khi bố mẹ li dị, anh hai đã phải gánh vác rất nhiều, mà anh hai ưu tiên nhất chính là cho tương lai của anh và của em, em không thể làm cho anh hai thất vọng hay làm cho anh hai phải bận tâm lo lắng nữa, nghe không?

Huy Chiểu đã chịu đựng Huy Kha trong nhiều việc nhưng có một vài thứ vẫn nên thẳng thắn nói ra. Lúc nãy anh hai Huy Tường gọi về nhà gặp Huy Chiểu, mặc dù Huy Tường ngoài miệng nói vẫn ổn nhưng anh có thể tinh tế nhận ra sự mệt mỏi của anh hai. Huy Tường còn đặc biệt dặn đi dặn lại nhất định phải chú ý đến Huy Kha, điều này khiến cho Huy Chiểu không khỏi bứt rứt.

Mình rốt cục chưa chia sẻ được mấy cho anh hai.

Huy Kha biết anh ba rất ít khi nghiêm túc nhắc nhở mình, cũng biết là lần này do mình không tốt, cậu cắn cắn môi, suy nghĩ gì đó, sau lại chắc nịch mở miệng:

_ Anh ba, em biết rồi, em sẽ nghe lời, em sẽ không làm anh hai anh ba lo lắng nữa đâu.

Huy Chiểu thở ra:

_ Vậy được rồi, hình như bảy giờ em tiếp tục học với anh Khôi Vĩ đúng không? Sắp tới rồi, đi lên phòng chuẩn bị đi.

Huy Chiểu vỗ vỗ vai đứa em, nói.

Huy Kha gật gật đầu, xoay người trở lên phòng.

Sáng thứ hai, Huy Kha bước vào lớp, cả lớp hôm nay khác hẳn mọi ngày. Huy Kha thầm nghĩ, cô chủ nhiệm cũ vừa mới nghỉ thai sản, mà trường chưa có công bố gì về giáo viên chủ nhiệm mới.

_ Nè, nghe nói người mới sẽ là một ông thầy từ nơi khác chuyển đến.

Huy Kha hơi cau mày.

_ Không phải nói là thầy Cường sao?

_ Không phải, thầy Cường được phân công công việc khác rồi. – Nhỏ bạn bàn trên lắc lắc đầu. – Người khác thì “kham” không nổi lớp tụi mình, nghe nói ông thầy mới này cũng không phải bình thường đâu. Không chỉ giỏi, còn “cao tay” lắm cơ!

Huy Kha khẽ nhếch mép. Lớp của cậu học toàn là lớp đặc biệt. Giỏi thì không ai bằng, mà quậy thì còn hơn cả quỷ sứ. Thầy cô vào lớp phải dè chừng mấy đứa học sinh này mấy phần. Ai cũng thích trình độ học của lớp này, nhưng bảo làm chủ nhiệm…thì không ai dám xung phong.

Chào cờ vừa xong, cả lớp đã ùa lên phòng, thấp thỏm chờ giáo viên mới. Khoảng năm phút sau, tiếng của lớp trưởng vang lên, cả lớp xô bàn ghế đứng dậy. Chỗ của Huy Kha ngồi ở cuối lớp, gần cửa sổ, mà cậu cũng không quan tâm lắm người mới này, cậu còn đang mải nghĩ về…

_ Oa, ông thầy đẹp trai khiếp.

_ Còn trẻ quá ha.

_ Ừ, thầy này…có bằng thầy Cường không ha?

Lớp học ầm ĩ cả lên. Huy Kha có chút hiếu kì, đưa mắt nhìn lên bục giảng, cậu đột nhiên mở to mắt, cứ như sao chổi vừa rớt xuống phòng học, Huy Kha thật không dám tin vào mắt mình.

_ Các em, trật tự nào.

Ông thầy mới hắng giọng, cả lớp dịu đi, có đứa vọt miệng:

_ Thưa thầy, thầy tên gì?

_ Các em phải trật tự hoàn toàn thầy mới nói được, nếu không, thầy nhường cho các em nói nhé.

Giọng điệu của thầy nửa đùa nửa thật, bọn học trò lập tức im lặng, đứa nào cũng muốn nghe tên của thầy.

Đợi cả lớp im phăng phắc, thầy mới lên tiếng:

_ Thầy tên là Khôi Vĩ, thầy chuyên môn Hóa học, vừa mới chuyển công tác lên đây, thầy sẽ thay cô Tuyết chủ nhiệm các em suốt thời gian còn lại của năm học. Hi vọng thầy trò mình sẽ hợp tác với nhau thật tốt.

Thầy vừa mới nói xong, trò đã muốn nhao nhao.

_ Người đẹp mà tên cũng đẹp.

_ Khôi Vĩ…nghe êm tai quá.

_ Thầy dạy Hóa học à? Hay quá!

_ Hợp tác thì hợp tác, mà không biết có tốt không nha thầy!

Mặc kệ bọn bạn ầm ĩ, Huy Kha vẫn còn trân người không thở nổi. Thật đó sao? Người kia là Khôi Vĩ… bạn của anh hai cậu, gia sư của cậu, giờ còn là thầy chủ nhiệm của cậu nữa. Thật sự như cậu nghĩ, có cái “xui” lớn đến vậy sao?

Huy Kha đồng thời có cảm giác khoảng thời gian sau này với “thầy” Khôi Vĩ sẽ là một trong những khoảng thời gian mà cậu khó quên nhất.