Cùng Ta Qua Từng Thế Giới

Chương 379: Công lược Ba Nuôi Quyền Lực (19)



#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.

- Chúc mừng sinh nhật cha!

Hoàng My mặc một chiếc váy ngắn ngang đầu gối màu hồng, cầm chiếc bánh kem nhỏ trên tay, hơi nghiêng đầu và nở một nụ cười cong môi xinh đẹp.

Vương Lịch ngẩn đi hồi lâu trước vẻ đẹp này, sau đó lại ngạc nhiên không nói thành lời, cả người cứng đơ như khúc gỗ mà nhìn chằm chằm vào Hoàng My.

Cô nhìn thấy thế thì mỉm cười ngọt ngào, đặt chiếc bánh kem lên bàn rồi chạy đến, kéo tay Vương Lịch cùng vào trong phòng ăn.

- Hôm nay con đã chuẩn bị rất nhiều món ngon, chúng ta mau vào ăn thôi!

Dù chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo đến từ lòng bàn tay của cô gái nhỏ bé trước mặt, nhưng Vương Lịch chỉ còn cảm thấy được rằng mình đã quên hết mọi mệt mỏi và lo âu, và chỉ còn sự ấm áp của hai tâm hồn. Một sự ấm áp mà anh ta gần như chưa bao giờ có được.

Có thể nói đây là lần đầu anh ta cảm thấy thật sự hạnh phúc khi đến sinh nhật của mình...

- "Mẹ ơi! Hôm nay..."

- "Tiểu Lịch, con còn chưa làm bài tập mà lại ra đây. Không sợ cha con khiển trách sao, mau vào phòng làm bài tập đi"

Sau khi thoát khỏi những ký ức xưa cũ, Vương Lịch đã được Hoàng My nhiệt tình kéo ghế cho, anh ngồi xuống, trước một chiếc bàn có rất nhiều món ăn ngon, chưa bao giờ anh cảm thấy mình thật sự thích cảm giác được ăn đêm như vậy.

Bởi vì trước kia, mỗi khi ăn đêm, anh ta chỉ còn một mình...

Liếc mắt về phía cô gái đang chống cằm duyên dáng cười tươi rói vừa ngồi xuống đối diện mình, Vương Lịch hé miệng muốn hỏi nhưng lại thôi. Có lẽ là sự kết nối giữa hai con người, không cần đợi đến lúc anh hỏi, Hoàng My cũng đã trả lời, lại còn giải thích rất dài dòng:

- Cha biết con không thể nấu ăn, chỉ là con tự chọn nguyên liệu và chỉ đạo nấu thôi, nhưng điều đó cũng rất quan trọng để tạo thành món ăn ngon mà. Cha cứ ăn thử đi, con chắc chắn sẽ khác với thường ngày.

Vương Lịch gật đầu thể hiện đã hiểu, anh cười nhẹ, nhanh chóng cầm đũa lên ăn thử. Hoàng My chờ đợi anh lâu cũng đói rồi, nên cũng cầm đũa của mình lên ăn cùng với anh.

Bữa cơm tối hôm đó chỉ hai người, rất yên bình và ấm áp. Tâm trạng mỗi người mỗi khác nhưng vẫn rất hoà hợp, hoà hợp đến hạnh phúc.

Sau khi ăn tối xong, Hoàng My vẫn mỉm cười, không nói gì thêm mà rất ngoan ngoãn thu dọn bát đĩa đặt vào máy rửa bát. Vương Lịch không rõ tại sao mà lại cảm thấy con gái mình đã thật sự rất trưởng thành và sắp đi lấy chồng đến nơi rồi.

Anh ta đang nghĩ gì vậy chứ.

Nếu như những món chiên xào nấu nướng bình thường đều phải động đến lửa và có thể gây nguy hiểm nên cô không động đến được, thì bánh kem lại là thứ tuyệt vời nhất Hoàng My có thể làm khi việc nguy hiểm duy nhất cần làm là bỏ bánh vào lò nướng và cắt lát bánh.

Chiếc bánh kem được nữ chính Hoàng My tự tay làm thì đương nhiên khác với bánh kem thông thường. Nó nhỏ và chứa đựng cả một bầu trời tỉ mỉ của cô, so với bánh kem thông thường thì nó lại vô cùng ít kem. Đơn giản vì cô biết kem ngấy thật sự!

Vương Lịch nhìn chiếc bánh kem nhỏ xíu trên bàn, cảm giác như muốn đem đi trưng bày ở bảo tàng quốc tế đến nơi rồi. Đúng thật là anh chưa từng nghĩ đến việc con gái của mình có thể động vào chuyện bếp núc, nói chi chuyện làm bánh kem.

Mà như vậy thì anh ta có được coi là đối tượng thí nghiệm đầu tiên không?

- Cha ăn thử đi. Lần đầu con làm đó!

Hoàng My cắt đôi chiếc bánh kem nhỏ chỉ bằng bàn tay của cô, chia đều cho cả hai. Vương Lịch nhìn miếng bánh hồi lâu rồi mới bắt đầu ăn.

Cứ như anh sợ trong bánh kem có gì ấy!

Không rõ tại sao một người cẩn trọng như anh lại rất tự nhiên ăn uống mà không nghi ngờ gì như vậy. Có lẽ anh ta thật sự rất tin tưởng vào cô con gái nhỏ của mình...

Chiếc bánh kem nhỏ xíu, một hồi đã hết. Hoàng My thật sự cảm thấy mình đúng là quá giỏi, có thể làm ra chiếc bánh kem ngon đến vậy. Còn Vương Lịch thì vẫn đang mơ màng trước những gì diễn ra, có phải là anh ta đang mơ không?

Không! Anh ta tỉnh mà.

Vậy là con gái của anh ta đã thực sự lớn rồi...

Sau khi đã giải quyết ổn thoả chuyện ăn uống, Hoàng My lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Vương Lịch.

- Đây là món quà tặng cho cha. Cha mau mở ra đi!

Vương Lịch nghi hoặc hồi lâu rồi đưa tay lên cầm lấy hộp quà, vừa mở ra thì thấy một chiếc đồng hồ sáng loáng đơn giản.

- Con nghĩ nó sẽ hợp với cha. Kiểu nữ của nó cũng rất hợp với con. Chúng ta sẽ đeo đồng hồ giống nhau! Được không?

Nhìn thấy sự vui vẻ của Hoàng My, Vương Lịch thật không biết nên thể hiện cảm xúc như nào. Nói thật thì đồng hồ đeo tay hàng hiệu anh ta có rất nhiều, nên có người tặng một cái cho anh đúng là lần đầu tiên.

Vương Lịch đeo thử đồng hồ, chẳng có tâm trạng ngắm nghía nó, chỉ để ý gương mặt vui tươi của Hoàng My khi nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay mình.

Anh cảm thấy điều này cũng không tệ. Hoá ra sinh nhật cũng có thể vui như vậy...

Sau khi tổ chức sinh nhật của Vương Lịch xong thì cũng đã qua ngày, anh lại chính thức già thêm một tuổi rồi.

Mỗi mùa xuân sang, nghĩa trang gần thêm một đoạn.

(Sưu tầm)

Nói chung là từ trước Vương Lịch chẳng quan tâm đến sinh nhật mình, thậm chí có hỏi sinh nhật của anh ta ngày bao nhiêu anh ta cũng chẳng nhớ chứ nói gì chuyện tổ chức.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh ta có một cô bé nhỏ bên cạnh. Một nguồn sáng thay đổi cả cuộc đời nhàm chán của anh ta...

Hoàng My bây giờ phải đi dọn dẹp đống đồ trang trí và nhiều thứ khác, bày thì hăng hái chứ dọn là mệt muốn chết rồi!

Vương Lịch nhìn cô gái nhỏ đang tháo từng thứ đồ trang trí một cách cẩn thận kia, lại có chút ấm lòng. Anh cởi vest ngoài ra, choàng lên bờ vai mỏng manh với chiếc váy hồng hai dây của Hoàng My rồi xắn tay áo sơ mi lên.

- Nghỉ đi, để ta được rồi.

Sáng hôm sau, Lan Hân ôm tập tài liệu dày cộm, đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, vươn vai ngáp dài một cái. Hôm qua cô ta đúng là có chút thiếu ngủ, dù vậy nhưng hôm nay cô ta vẫn phải làm việc sớm. Chuẩn bị một tinh thần hăng hái, Lan Hân đưa tay lên gõ cửa phòng.

- Vào đi.

Sau khi Trí Hoà có mặt, Lan Hân bắt đầu trình bày, bàn sơ về kế hoạch của bọn họ:

- Vương Tổng, chúng ta cần phải...

Lan Hân dừng lại khi nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay của Vương Lịch, nó hình như có chút quen quen. Hình như cô ta nhìn thấy ở đâu rồi...

...

- Thư ký Lan!

- Hả...Dạ...!

Lan Hân giật mình khi nghe tiếng gọi của Trí Hoà, cô ngơ đi vài giây trước khi thấy cả hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình.

- À tôi xin lỗi...tôi xin tiếp tục...