Còn Hoàng My, vừa lết xác đến trường đã nhận được ánh mắt dò xét của các bạn học cùng lớp. Ai đời ngày đầu đi học đã đánh nhau, sau đó còn lòi ra gia thế khủng bố.
Quá ghê gớm!
Hoàng My thì chính là không quan tâm, chỉ cảm thấy quá phiền phức. Cô đã phải học đi học lại mấy thứ này rất nhiều lần rồi.
Cô vừa đến lớp đã quăng cặp rồi nằm dài ra bàn. Chẳng quan tâm đến bạn bè trong lớp đang chú ý đến mình. Chỉ một lát sau, Huyền Tiểu Linh ôm một tập tài liệu vào lớp, vừa thấy Hoàng My đã trở thành "người mẹ hiền lo lắng cho con gái của mình".
- Vương Nguyệt à, cậu không nên nằm dài như vậy đâu, sẽ ảnh hưởng đến cột sống đó.
Hoàng My vừa thoải mái được một chút thì đã bị Huyền Tiểu Linh dựng người dậy. Có lẽ cô ta không biết về cái gia thế của cô nên vẫn đối xử với cô như bình thường. Hoàng My ngơ ngơ ngác ngác nhìn thế giới rồi nhanh chóng cau mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Dù sao cô cũng không muốn động chạm gì đến nữ chủ.
Những tiết học nhàm chán trôi qua, cuối cùng cũng đến giờ ăn trưa. Hoàng My nở nụ cười hạnh phúc rồi chạy tọt xuống căn tin.
Căn tin hoạt động giống như một nhà hàng nên khi cầm chiếc thẻ của papa trên tay, Hoàng My chọn hết món này đến món khác làm cho phục vụ viết không kịp, không thèm quan tâm đến ánh mắt của các học sinh xung quanh đang nhìn chăm chăm vào mình.
Sau khi những món ăn được dọn ra, nó đã phủ đầy bàn 4 người chỉ có một mình Hoàng My ngồi. Mấy cậu trai có ý định tán tỉnh cô học sinh mới xinh đẹp này cũng bị bàn ăn làm cho sợ hãi mà chuồn mất.
Đám đàn ông hám sắc!
Đám người lúc trước bắt nạt Hoàng My đi ngang qua thì cũng chỉ cố che mắt rồi chạy trối triết, không muốn cô nhận ra. Hoàng My có thấy nhưng cũng chẳng để ý, ai rảnh mà để ý đám tào lao đó chứ.
Hoàng My thoải mái ăn uống một cách quý tộc, khi cô đã "dọn" được một vài món thì chợt một bóng hình nhỏ xuất hiện trong tầm mắt.
- Vương Nguyệt, chúng ta có thể ăn chung được không?
Hong pé ơi!
Hoàng My chính là muốn nói như thế!
Trời đánh tránh bữa ăn mà. Sao mỗi lần cô ăn thì đều bị làm phiền thế này!?
Huyền Tiểu Linh cũng không đợi Hoàng My trả lời, liền ngồi xuống gọi phục vụ.
Phục vụ vừa nhìn thấy mặt vị khách "sộp" là Hoàng My hằm hằm sát ý thì liền đổ mồ hôi hột, nhưng vẫn giữ gương mặt bình tĩnh để nghe Tiểu Linh gọi món.
- Cậu ăn nhiều thật đó! Không sợ mập sao?
Hoàng My: "..." Đề nghị tác giả cho tôi một khẩu súng, à không, một quả bom nguyên tử để bịt mồm con hàng này!
Chả là Huyền Tiểu Linh lúc đi bưng tài liệu giúp giáo viên thì có nghe qua mấy giáo viên bàn về Hoàng My, nào là con gái cưng của Vương tổng, rồi thì vì cô mà anh san bằng cả một Lưu thị, đại loại thế.
Hình như là Vương Nguyệt cũng họ Vương?
Huyền Tiểu Linh cũng có nghe qua về sự quyền lực của người đàn ông gọi là Vương Tổng này, nên bây giờ cô ta muốn qua hỏi rõ Hoàng My. Nhưng nhìn thái độ của đám người bắt nạt cô hôm trước thì cô ta cũng đoán ngờ ngợ ra rồi.
- Vương Nguyệt, tớ nghe bảo chuyện hôm qua đã được cha của cậu giải quyết ổn thoả?
- Ừ.
- À...Vậy cậu có bị bắt đền bù gì không?
- Không.
- Vậy sao... - Huyền Tiểu Linh nhất thời không biết nói gì.
Hoàng My không có thói quen vừa ăn vừa nói, rất mất lịch sự nên cô thường nhai xong rất lâu thì mới trả lời câu hỏi của nữ chủ. Khiến cho cô ta cảm thấy mình đang bị thừa thãi trong bữa ăn của Hoàng My.
Ừ đúng rồi!
1 điểm thông minh.
Nếu cô ta tự xách mông đi thì Hoàng My sẽ cho cô ta 10 điểm!
Lúc này thì phục vụ mang đồ ăn của Huyền Tiểu Linh ra, có chút chật vật trong việc dọn dẹp vì đồ ăn chưa ăn của Hoàng My đã chiếm gần như toàn bộ cái bàn rồi. Sau khi nữ chủ bắt đầu ăn trưa thì cô ta còn cố tình hỏi thêm:
- Cậu là con gái của Vương tổng sao?
- Ừ.
Huyền Tiểu Linh: "..."
Như vậy thì nói xem cô ta làm sao nói tiếp!
- À...ừm, có phải là "người đàn ông quyền lực nhất" không?
- Ừ.
Huyền Tiểu Linh: "..." Có thể đừng tỉnh bơ như vậy được không!?
Thế là cuộc trò chuyện giữa "những người bạn" bị Hoàng My nhai theo đống đồ ăn và chui tọt đi mất.
Sau khi ăn xong bữa trưa thì Hoàng My mặc kệ nữ chủ mà trả tiền rồi đi về lớp. Huyền Tiểu Linh cũng vội vàng trả tiền rồi đuổi theo Hoàng My.
Trên đường đến lớp, rất nhiều học sinh nam quay đầu nhìn họ, nói đúng hơn thì đa số đều nhìn Hoàng My. Cũng có rất nhiều người chạy đến xin in tư của cô nhưng đều bị từ chối, với lý do là điện thoại của cô ném cho chó ăn rồi.
Những người xin in tư: "..." Gái đẹp thời nay lạ quá.
Huyền Tiểu Linh nhìn vậy thì đâu đó trong tâm có chút ghen tị. Dù sao thì đứng trước một người vừa có sắc vừa có tiền thì cô ta khác nào một hạt bụi bay qua mắt người ta chứ.
Nhưng mà sau đó, cũng có rất nhiều chàng trai chú ý đến vẻ ngoài thanh thuần và đáng yêu của cô ta. Huyền Tiểu Linh lập tức bị vây kín, Hoàng My liền nhân cơ hội mà chuồn trước.
Thật may mắn khi hào quang của cô ta mạnh.
Mà cũng thật xui khi hào quang của cô ta mạnh!
Rất lâu sau đó thì Huyền Tiểu Linh mới có thể tiến vào lớp, Hoàng My cũng chẳng quan tâm lắm. Đến khi giáo viên vào, Hoàng My lại tiếp tục nằm dài ra bàn. Huyền Tiểu Linh muốn nhắc nhở nhưng lại sợ gây chú ý nên cũng thôi, mà cô ta không để ý là nếu để Hoàng My nằm dài ra như vậy còn dễ gây chú ý hơn.
- Vương Nguyệt, ai cho em ngủ trong giờ học!?
Một người giáo viên nào đó không biết chuyện hôm trước, trực tiếp coi Hoàng My là một học sinh cậy gia đình quyền cao mà làm càn. Vị giáo viên này lại còn "được" học sinh vô cùng ghét bỏ và cũng vô cùng sợ hãi, bởi vì người này không kiêng nể gia thế nhà ai mà trực tiếp xử phạt học sinh của mình.
Hoàng My nghe tiếng to thế thì mơ màng, tự nghĩ không biết đứa nào tên Vương Nguyệt lại bị gọi thế kia. Xu cà na vậy sao?
Ủa từ từ!
Hình như Vương Nguyệt là tên của cô mà.
Phải không nhỉ?
Hoàng My bật dậy, nhìn giáo viên, sau đó nhận ra mọi người đều đang nhìn mình. Cô nghiêng đầu, khó hiểu trước chuyện gì đó đang xảy ra.
- Mau đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tôi! Sau khi quay lại tôi sẽ xử phạt em.
Vị giáo viên chỉ ra phía cửa, giọng nói vô cùng hùng hồn. Hoàng My chính là học sinh ngoan, mà học sinh ngoan thì nghe lời giáo viên, cô nhanh chóng sải bước ra khỏi lớp rồi tiến thẳng vào nhà vệ sinh.