Lục Tinh nửa nghi hoặc nửa chờ mong nhìn cô ra cửa tầng hầm, lần nữa cô xuất hiện trở lại, trên tay đã có thêm một lọ chất lỏng trong suốt như pha lê.
Cô lon ton chạy tới vài bước trông rất vui vẻ, ngay cả Lục Tinh vốn chưa từng thể hiện cảm xúc cũng bị cô gián tiếp lây nhiễm, khóe miệng bất giác hơi cong lên không dễ phát hiện.
“Nhìn này! Chai rượu nho trắng này được một người bạn của tôi mang về tại lễ hội rượu Bernkastel-Kues vào tháng 10 năm ngoái. Theo như cô ấy nói, một khi nếm thử hương vị của loại rượu này thì sẽ rất khó quên!”
“Bởi vì có cậu ở đây nên tôi mới mở nó, xem chị Mộng đối với cậu tốt như thế nào.”
Trang Du Mộng quả thực vui mừng hơn bình thường rất nhiều, đưa cái chai đến trước mắt Lục Tinh để khoe với cậu đồng thời không quên dát vàng lên mặt mình. Những thần thái tự nhiên toát ra cho thấy cô hiện đang rất thoải mái, không bị gò bó trước mặt cậu.
Lục Tinh cũng không hiểu chuyện này, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn ăn, mất tự nhiên theo ý cô mà gật đầu. Trang Du Mộng nhận được lời khẳng định của cậu càng kiêu ngạo hơn, lấy ra hai ly rượu trong tủ, nóng lòng chờ không nổi muốn mở chai rót rượu.
Một vài bong bóng khí mỏng manh dần dần bơi từ đáy cốc nổi lên trên, cuối cùng vỡ tung trên bề mặt rượu mát lạnh. Lục Tinh cảm thấy kỳ quái, mặc dù không biết chất lỏng chảy ra từ đâu, nhưng mùi hương nho sảng khoái, đậm đà nhưng không ngấy cũng không làm anh khó chịu.
“Nào, santé!”
Trang Du Mộng cầm ly rượu lên cụng ly với cậu, Lục Tinh trông mèo vẽ hổ học theo bộ dạng đùa nghịch của cô, thực sự một hơi uống hết nửa ly rượu nhỏ vào trong cổ họng.
Vị ngọt cùng với hơi se lại ngay lập tức tràn ngập miệng, chỉ trong vài giây một mùi nho ngọt ngào thoảng qua mũi và lưỡi cậu. Hơi nhíu mày, Lục Tinh cảm thấy thứ này hợp khẩu vị hơn cả dư vị nước biển.
“Cậu thật sự là lần đầu tiên uống rượu sao? Một lần uống nửa ly. Kiểu này muốn uống sạt nghiệp của tôi luôn rồi.”
Phân biệt rõ hai lần hương vị trong miệng, Trang Du Mộng một bên trêu chọc, một bên lại rót cho cậu cốc thứ hai. Loại rượu này quả thực danh xứng với thực, không hổ danh có tên tuổi.
“Vị rất tuyệt.”
“So với nước biển rất có hương vị”
Lục Tinh lần đầu tiên nghiêm trang đưa ra một đánh giá chân thành thẳng thắn như vậy, điều này khiến Trang Du Mộng rất thích thú. Cô cứ tưởng chàng trai sẽ cất giấu hết mọi chuyện, nhưng thực ra cậu cũng sẽ bày tỏ ý kiến riêng của mình, nhưng phong cách này thực sự rất khác thường.
“Cậu thật là đáng yêu. Đây là so sánh kiểu gì vậy? Nào có ai so sánh rượu với nước biển, có phải ngày nào cũng uống mỗi nước biển đâu… Mạch não này thật sự không phải người thường, tôi đúng là càng ngày càng thích cậu.”
Trang Du Mộng nghĩ sao nói vậy cười phun nước bọt, cầm dao nĩa trên tay cắt một miếng cá cho vào miệng. Mùi thơm của cá chiên muối, thịt cá tươi ngon cùng hương rượu nho giao thoa, cuối cùng hòa quyện vào nhau, thấm ở trong khoang miệng đó là đỉnh cao của hưởng thụ.
Lặng nhìn chằm chằm cô một lúc, Lục Tinh thấy nhịp tim của mình bắt đầu dao động đáng kể. Cậu liếc nhìn ly rượu trong tay, xuyên thấu qua ly rượu khuôn mặt chất chứa ý cười của Trang Du Mộng, cánh môi khẽ mở khẽ đóng.
“Thích… là cái gì?”
Không nghĩ tới cậu đột ngột hỏi như vậy, Trang Du Mộng bỏ dao nĩa xuống chống cằm như đang suy nghĩ. Cô cảm thấy có lẽ do hoàn cảnh gia đình của Lục Tinh khiến cậu không có thời gian để cảm nhận những cảm xúc tươi đẹp hơn trên thế giới này, vì vậy cô lấy kinh nghiệm một người từng trải muốn giải thích cho cậu.
“Ừm… câu hỏi này rất khó trả lời. Đơn giản ý tôi nói là chẳng những không ghét cậu mà còn cảm thấy cậu rất đáng yêu và thú vị, tôi nguyện ý ở bên cậu… cũng có thể là cậu đã cho tôi cá biển, hoặc là tới nhà của tôi làm khách, có thể cho thấy rằng cậu đồng ý kết thân với tôi, cũng có thể cho thấy rằng cậu thích tôi. “
Lời giải thích của cô chỉ dừng lại ở bề nổi, không mở rộng ra sâu hơn. Không phải cô sợ cậu hiểu lầm gì đó, mà là bản thân cô cũng chưa hiểu ý nghĩa sâu xa của thích là gì, nếu sai sẽ rất phiền phức.
“Tôi cũng thích cô sao?”
Lục Tinh cụp mắt suy tư, trong miệng lһp lại những lời này mấy lần, đầu óc choáng váng vì men rượu mơ hồ cái hiểu cái không, trong lòng lại ấm áp như được bàn tay cô che lại.
Quy luật say rượu ở đây không bị cản trở mà thông suốt. “Tôi hơi mỆt, muốn… ngủ…”
Trong mắt cậu hiện lên một tia ẩm ướt, nhìn thấy những thứ trước mắt dần dần hiện ra những cái bóng chồng lên nhau, lời nói trong miệng bắt đầu thốt ra mơ hồ không rõ. Trang Du Mộng không ngờ rằng cậu lại thành thật khi say như thế, cười đến sung sướng.
“Nếu cậu buồn ngủ đi thì ngủ đi, tôi cho cậu mượn phòng ngủ.” Thật sự là đứa nhỏ không làm cho người ta bớt lo lắng.
“Nhưng… tôi thích em, muốn ở bên em…”
Trang Du Mộng lúc đầu còn chưa có phản ứng gì, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của Lục Tinh, dấu vết thờ ơ và ngượng nghịu đã bị xóa sạch, đôi mắt đen sáng bóng nhìn thẳng vào cô, cô mới nhận ra có điều gì đó không ổn.