Cùng Tinh Đi Vào Giấc Mơ – Nịnh Phong Tử

Chương 17



Trang Du Mộng đã mơ rất nhiều năm cũng không nghĩ tới có một ngày cô sẽ ngủ chung giường với một cậu nhóc mới chỉ gһp mặt vài lần.

Ngay từ đầu cô còn bày ra nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân, cố gắng thuyết phục chàng thiếu niên say xỉn. Nhưng sâu trong đôi mắt không thấy đáy của cậu không có một tia tạp chất xấu xa nào, vẻ mặt ngoan ngoãn của cậu khiến cô cảm thấy mềm nhũn như bông không thể giải thích, làm sao cũng không thể nói lời từ chối được.

Vì vậy, kết quả cuối cùng là cô thậm chí không thuyết phục suy nghĩ của mình.

Trang Du Mộng cho rằng điều này là do độc thân quá lâu, ham muốn đối với đàn ông trưởng thành ngày càng giảm dần. Nhưng vừa nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp ngoan ngoãn, “tế bào tình mẹ” trên người cô không thể kiềm chế được nữa.

Mặc dù miệng cô không dứt khoát từ chối, nhưng nằm ở trên giường cô vẫn cố tình giữ khoảng cách hai cánh tay với Lục Tinh. Sau khi uống hết hai ly rượu, toàn thân cậu bắt đầu ửng hồng, đôi môi trắng nõn mím lại hơi hơi hé mở, tóc trên trán hỗn loạn từ bên này sang bên kia theo nhịp thở cử động dần dần mất trật tự, chỉ là đôi mắt cậu giống như một hồ nước phát sáng, nhìn cô không hề chớp mắt.

Dáng vẻ này với người đạm mạc xa cách vừa rồi ngồi ở trên ghế sô pha hoàn toàn khác biệt!

“Ngoan… cậu không buồn ngủ sao? Ngủ đi, tôi ở bên cậu.”

Đưa tay đặt lên trán cậu nhẹ nhàng hợp lại che khuất đuôi mắt tinh tế, lại chậm rãi kéo về phía sau vuốt trán và đỉnh tóc, Trang Du Mộng chậm rãi nói, như thể đang an ủi một đứa trẻ.

Lục Tinh cảm thấy mọi thứ trước mắt như bị một tầng sương mù bao phủ, cậu muốn đẩy ra để thấy vầng trăng, nhưng như thế nào cũng không thể thoát ra được. Giọng nói của cô gái theo vành tai tiến vào tâm trí cậu, cảm xúc ấm áp của lòng bàn tay khiến cậu không tự chủ tới gần mà cọ xát, cùng cảm giác say mang đến kích thích về tâm lý và thể chất khiến cậu lưu luyến.

Khẽ tiến về phía trước, cậu tự động rút ngắn khoảng cách với Trang Du Mộng, chóp mũi ngửi thấy một mùi hương nho khiến cậu mê mẩn, xen lẫn với một mùi hương nữ tính nhẹ nhàng nhưng đầy hấp dẫn, bao trùm các giác quan có chút trì

độn của cậu. Khẽ mở môi, Lục Tinh muốn dùng cách nguyên thủy nhất trực tiếp bắt lấy hương thơm đang tản ra.

“Chờ đã… gần quá, không muốn… ngủ sao?”

Khi thiếu niên mang hương vị tươi mát của rượu xâm nhập khu vực của mình, Trang Du Mộng bắt đầu luống cuống tay chân đẩy cậu ra. Nhưng đập vào mắt cô là khuôn ngực rắn chắc không một mảnh áo che thân, hai viên phấn hồng trước ngực, mặc cho cám dỗ dụ hoặc nhưng cô không dám xuống tay tiếp xúc với cơ thể cậu.

Khoảnh khắc cuối cùng, Trang Du Mộng xấu hổ quay đầu đi, hai cánh môi mỏng tự nhiên rơi xuống gò má phấn nộn của cô.

Một cảm xúc mềm mại hơn lòng bàn tay từ đôi môi mẫn cảm truyền vào trong ý thức hỗn loạn, Lục Tinh híp mắt đồng thời duỗi một cánh tay ra vây cô gái bên cạnh vào trong phạm vi xâm lược của cậu, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp rồi ngậm lấy một mảnh nhỏ da thịt.

Hơi thở nóng bỏng cùng cảm giác ngứa ngáy mềm mại dồn dập trên khuôn mặt, từ đó dọc theo các mạch máu li ti truyền khoái cảm sung sướng căng thẳng của các giác quan đến ngực. Trang Du Mộng mơ mơ màng màng muốn rời đi nhưng lại bị cánh tay của cậu khóa chặt, luồng khí hoang dã độc nhất vô nhị của chàng trai bên cạnh đang dần bao phủ cả chiếc giường như muốn kéo cô vào đại dương sâu thẳm không thể thoát ra.

Điều đáng sợ nhất là cơ thể cô đã bắt đầu biến hoá phát sinh cảm giác quen thuộc, hai chân bị bó buộc trong quần đùi không nhịn được mà cọ xát, như muốn xua đuổi sự ẩm ướt đang dần lan ra.

“Lục… Lục Tinh… không được như vậy… ngoan ngoãn ngủ được không?”

Người bên cạnh dừng lại như thể đang yên lặng suy nghĩ. Tận dụng khoảng thời gian này, Trang Du Mộng nghiêng đầu tách môi cậu ra khỏi má.

“Thích… thích em…”

Giọng nói như thiếu nước hơi khàn khàn nhưng lại bởi vì men say ngoài dự đoán mà dính người. Trang Du Mộng cảm thấy rằng nếu như cứ tiếp tục ngay cả hy vọng từ chối cũng bị đốt cháy không còn sót lại gì, chỉ quay đầu sang phía khác không để ý tới lời nói trần trụi từ trái tim cậu.

Thấy chiến thuật này vẫn chưa hiệu quả, Lục Tinh nhíu mày cúi người lại gần về phía trước, giống như một đứa trẻ đã làm chuyện xấu còn không ngừng bướng bỉnh mà muốn đòi thưởng.

Đập vào mắt là đôi tai và chiếc cổ đỏ ửng của cô. Cậu tự nhiên đặt đầu lên vai Trang Du Mộng, dùng chóp mũi thân mật mà cọ xát ở bên gáy cô, ngẩng đầu cách một khoảng rồi há miệng cắn một bên thuỳ tai của cô, cánh tay hướng về

phía trước không biết vô tình hay là cố ý mà vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve một bên vành tai còn lại.

“Ưm… đừng … đừng làm loạn nữa… không được chạm vào… tai…”

Từ lúc bị môi, răng và ngón tay làm loạn trong nháy mắt, Trang Du Mộng cuối cùng không nhịn được “ưm” một tiếng. Cô cũng không biết được tai mình lại mẫn cảm đến như vậy, cảm giác tê dại ngay lập tức làm não cô sảng khoái, từ khu trung tâm thần kinh lan ra khắp người. Cô cắn chặt môi dưới, trong mắt có chút ẩm ướt, ngay cả kẹp chặt lại nhưng giữa hai chân d*m thuỷ ướt át liên tục chảy ra, thấm ướt lớp quần lót mỏng.

“Chị … Chị cũng thích tôi sao?”