Cuộc Đời Của Em Gái Bia Đỡ Đạn

Chương 7: Em gái không làm kế thất (7)



*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.

- --

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Lục thị cũng không nhìn người con rể mà trước kia bà rất thích, chỉ cầm tay con gái vuốt ve.

Cha Lý thật sự giận dữ, trước kia lúc ban đầu ông gọi con rể là cháu, sau này thân thiết thì gọi là A Quý, gọi cả tên lẫn họ thế này thì vẫn là lần đầu tiên.

Bên kia, đối diện với lời chất vấn của An Nam Hầu, Cầu Quý trực tiếp quỳ xuống: “Nhạc phụ, con làm tất cả những chuyện này là vì Thu Nguyệt. Nếu như không làm thì Thu Nguyệt sẽ chết, Bân Nhi và Nhu Nhi sẽ mất mẹ, con... vì bọn họ, việc gì con cũng sẵn lòng làm!”

Lại thẳng thắn thừa nhận.

Lục thị trào phúng: “Quả nhiên là phu thê tình cảm sâu đậm đấy.”

Cầu Quý ngẩng đầu nhìn: “Nhạc mẫu, con biết mẹ thất vọng về Thu Nguyệt, nhưng trước kia nàng ấy không phải là người như vậy, nàng ấy chỉ quá đau quá khó chịu nên mới nhất thời suy nghĩ sai lệch thôi. Sau khi Thu Ngữ về đây, nàng ấy luôn áy náy không thôi, đã khóc sám hối với con rất nhiều lần...”

Tổn thương đã tạo thành rồi, sám hối có làm được gì nữa?

Lục thị xua tay: “Ngươi cút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

Nghe vậy, Cầu Quý nhìn về phía Tô Duẫn Yên: “Nhạc mẫu, con biết mẹ thương Thu Ngữ, nhưng Thu Nguyệt cũng là con gái của mẹ, mẹ thật sự có thể trơ mắt nhìn nàng ấy chết đi ư?”

Đương nhiên là không thể.

Nếu như phủ An Nam Hầu biết được Lý Thu Nguyệt bị bệnh thì tất nhiên sẽ tìm cách cứu người. Dù cho bây giờ Lý Thu Nguyệt ra tay hãm hại em gái, nếu như phu thê hai người thật sự có cách cứu nàng ta thì cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng ta chết.

Có hai đứa con ở đó, nếu như thật sự thờ ơ nhìn nàng ta chết đi, chỉ sợ sau này hai đứa nhỏ sẽ oán hận nhà ngoại và dì, mà sau cả thời gian dài, có lẽ bọn họ cũng sẽ hối hận vì không cứu con gái. ngôn tình hài

Chính vì như thế nên mới khiến người ta càng tức giận uất ức.

Cha Lý giận dữ, ném thẳng chiếc chén trong tay: “Cút!”

Cầu Quý cút đi một cách lưu loát.

Thế là, cha Lý đã có nguyên một bụng lửa giận không có chỗ trút, càng thêm tức giận.

Hôm sau, lời đồn bên ngoài càng lớn hơn, thậm chí có rất nhiều người gièm pha Lý Thu Ngữ, nói nàng không xứng với An Tây Hầu, không xứng với Huyết Hầu làm sính lễ.

Đây chính là bức ép thêm một bước nữa.

Cha Lý và Lục thị càng thêm thất vọng về trưởng nữ.

Vì mạng sống của mình mà quả thật không từ thủ đoạn, nếu như có chút tình thân thì cũng không làm ra được chuyện như vậy.

Bên ngoài đồn đại ầm ĩ, cha Lý đồng ý lời mời đến lầu Phúc Nguyên nói chuyện với Cố Tu Cẩn một lần, ba ngày sau, Cố Tu Cẩn tự mình mang theo quan mai mối đến cửa cầu hôn.

Ngày đó đã khiến mọi thứ yên tĩnh hơn một chút.

Thế là ngoại trừ bất ngờ, mọi người lại bắt đầu tán dóc nói rốt cuộc phủ An Tây Hầu có thể lấy Huyết Hầu ra làm sính lễ hay không, trong lúc nhất thời đã huyên náo xôn xao.

Lần này, lão quản gia phủ An Tây Hầu ra ngoài đặt mua sính lễ đã nói lỡ miệng, sẽ thêm Huyết Hầu vào sính lễ, như vậy thì mới xem là đã chặn được tin đồn.

Từ trước tới sau đã náo loạn gần mười ngày, sau khi An Tây Hầu cầu hôn lại thừa nhận lấy Huyết Hầu làm sính lễ, mọi người trong thành mới chuyển sang bàn luận chuyện khác. Mấy ngày nay, Tô Duẫn Yên vẫn luôn không đi ra ngoài.

Ngày hôm đó, phủ An Tây Hầu đưa đồ tới, là một vài món trang sức và vải vóc, không được xem là quá quý giá nhưng nhìn ra được đã dụng tâm, đến cùng với quà còn có một bức thư, mời nàng đến quán rượu gặp mặt.

Lúc này giữa nam và nữ không còn nghiêm ngặt như tiền triều nữa, nam nữ gặp nhau ở nơi đông người, việc vị hôn phu vị hôn thê gặp nhau lại càng bình thường hơn, mang theo người hầu cũng sẽ không khiến người ta bàn tán.



Lần này người làm thuê vẫn dẫn Tô Duẫn Yên lên lầu ba, điểm khác biệt là đi thẳng đến phòng mà trước kia nàng gặp Cố Tu Cẩn.

Trong phòng không có ai, Tô Duẫn Yên cảm thấy hơi bất mãn vì bị lỡ hẹn, cũng may người làm thuê đã nhanh chóng đưa đồ ăn lên: “Cô hai dùng trước đi, chủ tử có việc chậm trễ, lát nữa sẽ đến.”

Mấy món trên bàn cơm đều là thứ nàng thích ăn, lần nào quay lại đây đều sẽ gọi, Tô Duẫn Yên cũng không khách sáo, sau khi xác định Cố Tu Cẩn có việc đến trễ thì không chờ hắn, bắt đầu ăn trước.

Ăn xong bữa cơm, bát đũa được dọn đi, người làm thuê lại đưa trà bánh lên, nàng đang uống trà thì cửa bị đẩy ra, vạt áo màu mực lướt qua cánh cửa, Cố Tu Cẩn chắp tay chậm rãi đi vào, đứng lại ở nơi cách nàng hai bước: “Xin lỗi, ta tới chậm một bước, đồ ăn có hợp khẩu vị không?” Giọng nói du dương.

Sự bất mãn của Tô Duẫn Yên đã tiêu tan vào lúc nhìn thấy những món ăn ngon kia, lúc này nàng đang vê miếng bánh nhân táo, nhìn khuôn mặt tuấn tú Cố Tu Cẩn, tâm trạng không tệ: “Hợp, ngon lắm.”

“Vậy thì tốt.” Cố Tu Cẩn thẳng lưng, đi đến ngồi xuống một bên.

Tô Duẫn Yên đưa tay rót cho hắn chén trà, cười nói: “Hầu gia tìm tôi có chuyện gì vậy?”

Cố Tu Cẩn ở đối diện nâng chén lên uống trà, mặc dù hắn luyện võ nhưng khí chất toàn thân không hề lỗ mãng, ngược lại giống như công tử văn nhã, từng hành động cử chỉ đều đẹp như tranh vẽ.

Tô Duẫn Yên liếc trộm nhìn mấy cái, nghĩ đến lần này không lỗ, chỉ nhìn khuôn mặt này mỗi ngày thôi cũng đã đủ cảnh đẹp ý vui rồi.

“Muốn gặp nàng một chút.” Cố Tu Cẩn đặt chén trà xuống, cười nhạt nói: “Bình thường ta ít chung đụng với con gái, lần đầu tiên có vị hôn thê, không biết nên ở chung như thế nào.”

Tô Duẫn Yên cười híp mắt: “Tôi cũng là lần đầu có vị hôn phu, lần sau...”

Trong ánh mắt Cố Tu Cẩn hiện lên vẻ sắc bén: “Hửm?”

Tô Duẫn Yên: “...” Tiêu rồi!

Nàng miễn cưỡng cười cười: “Lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ quen thuộc hơn một chút.”

Đối với câu trả lời này, Cố Tu Cẩn vẫn hài lòng: “Hai ngày nữa vườn mai trong phủ nở hoa, cảnh sắc không tệ, nếu nàng thích, ta sẽ cho người đi đón nàng.”

“Được.” Tô Duẫn Yên cười đồng ý, bồi dưỡng tình cảm vẫn là điều cần thiết.

“Có chuyện này ta muốn hỏi nàng.” Cố Tu Cẩn nghiêm mặt hơn: “Về sính lễ, nàng muốn ta đưa tới lúc nào?”

Tô Duẫn Yên suy nghĩ một chút là đã hiểu ý của hắn, người ngoài không biết, Cố Tu Cẩn lại biết rõ bên phía Lý Thu Nguyệt đang chờ thuốc đó cứu mạng. Cho nên thời điểm đưa sính lễ có vẻ càng quan trọng hơn.

Nếu như tình cảm chị em thắm thiết, vậy thì đương nhiên càng nhanh càng tốt.

Tô Duẫn Yên suy nghĩ một lúc: “Chuyện sính lễ, đương nhiên là khi nào ngài thuận tiện thì đưa khi đó.”

Nàng cần phải để Cố Tu Cẩn hiểu rõ quan hệ của nàng và phủ An Bắc Hầu, đừng để hắn hiểu lầm mới được.

Cố Tu Cẩn nghe vậy thì hiểu ra: “Sính lễ không nên được đưa đến quá gấp, dù sao cũng không thể sơ suất với nàng được. Phải chuẩn bị tỉ mỉ, ít nhất cũng phải sang năm sau.”

Trong giọng nói của hắn mang ý trân trọng cẩn thận, dù là Tô Duẫn Yên thì cũng cảm thấy mặt hơi nóng lên, vội vàng đưa tay rót một chén trà.

Đúng vào lúc này, Bồn Cảnh ở bên ngoài bẩm báo: “Tiểu thư, cô năm Lâm muốn gặp cô.”

Lâm Dục ư?

Tô Duẫn Yên đứng dậy, nói: “Tôi đi xem sao.”

Cố Tu Cẩn gật đầu: “Gặp phiền phức thì có thể nói với ta.”

Lần này Lâm Dục không lên tầng ba, chỉ ở trong phòng tầng hai, khi Tô Duẫn Yên đi vào, trong phòng chỉ có một mình nàng ta.

Lâm Dục đứng dậy, khẽ khom người, cười sao: “Vẫn chưa cảm ơn lần trước chị đã giúp đỡ.”

Tô Duẫn Yên dứt khoát: “Ta đã nói rồi, ta không có em gái. Tìm ta có chuyện gì?”



Nụ cười của Lâm Dục cứng đờ, nàng ta chìa tay, sửa miệng: “Chị Lý, ngồi xuống rồi nói.”

Sau khi Tô Duẫn Yên ngồi xuống thì thấy Lâm Dục đưa tay châm trà, nàng nói: “Ta vừa uống trà rồi, không cần đa lễ, có chuyện gì thì nói thẳng.”

Lâm Dục nhìn Bồn Cảnh, tựa như muốn không có ai.

Tô Duẫn Yên xua tay, Bồn Cảnh lui ra ngoài.

Đợi đến khi cửa đóng lại, Lâm Dục hạ giọng nói: “Lần trước em bị thương, nhờ có chị giúp đỡ. Cho nên, em biết được có vài người muốn gây bất lợi cho chị, nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn nói cho chị biết một tiếng.”

Cô gái này hình như biết được chuyện mà một vài người không biết, lần trước Tô Duẫn Yên đã nhìn ra, cho nên nghe thấy nàng ta hẹn mình, nàng mới chấp nhận gặp.

Lúc này nàng làm ra vẻ lăng nghe, Lâm Dục hạ thấp giọng nói hơn: “Em nghe nói chị cả của chị Lý, phu nhân Thế tử Bắc Hầu bị bệnh?”

Tô Duẫn Yên cụp mắt: “Đúng.”

Ở trong mắt Lâm Dục chính là nàng đang lo lắng cho chị cả, nàng ta không hề cảm thấy bất ngờ, tiếp tục nói: “Phu nhân Thế tử nói với bên ngoài là cơ thể khó chịu, thật ra là đã bệnh nguy kịch rồi. Vả lại... Nàng ấy đã chọn được mẹ kế cho con cái,“ Nàng ta càng nói càng nhanh: “Người mẹ kế mà nàng ấy chọn chính là chị đó, hơn nữa còn sợ sau này chị sinh được con trai sẽ bất lợi cho con của nàng ấy, thậm chí còn bỏ thuốc tuyệt tự cho chị.”

Tô Duẫn Yên nhíu mày.

Những việc này trước mắt cũng chỉ có phu thê Cầu Quý và phu thê An Nam Hầu biết... Hai con gái dưới gối phu thê An Nam Hầu làm chị em tương tàn, đây không phải là chuyện vẻ vang gì, chắc chắn sẽ không nói ra ngoài. Phu thê Cầu Quý ra tay hại người, còn là hại người thân, đương nhiên cũng sẽ không nói.

Vậy làm sao nàng ta biết được?

Thấy nàng nhíu mày, Lâm Dục cho rằng nàng không tin, lập tức nói: “Chị Lý có thể không tin em, nhưng không thể lấy cơ thể mình ra đùa được, tìm đại phu cao minh kiểm tra là biết em nói thật hay không.”

Tô Duẫn Yên đè lại sự nghi ngờ, miệng lại trách mắng: “Hoang đường, ta đã định hôn sự, sao lại đi làm kế thất chứ? Những tin tức này cô lấy được từ đâu?”

Lâm Dục cũng không biết xảy ra sai sót chỗ nào, rõ ràng là không phải như vậy... Nàng ta lắc đầu: “Nguồn tin thì em không thể nói. Em biết giữa em và phu nhân Thế tử thì chị chắc chắn sẽ muốn tin nàng ấy. Chị sẽ cho rằng em đang khích bác tình cảm chị em của các chị. Nhưng em dám thề với trời, em không lừa chị, phu nhân Thế tử không thật lòng với chị đâu, chị là người tốt, em không muốn chị bị lừa.”

Bị lừa?

Kết hợp hai kiếp, Tô Duẫn Yên chợt nhớ đến lời đồn đại bên ngoài gần đây, phủ An Tây Hầu đã bắn tiếng sẽ dùng Huyết Hầu làm sính lễ, cho phủ An Nam Hầu thì chẳng khác nào cho Lý Thu Nguyệt.

Người trước mặt theo đuổi Cầu Quý, Lý Thu Nguyệt mà không chết thì nàng ta còn theo cái gì nữa?

Tô Duẫn Yên lắc đầu: “Chị gái của ta không phải là loại người như vậy.”

Lâm Dục sốt ruột: “Em không lừa chị đâu, chị tìm đại phu kiểm tra là biết thôi.”

“Ta tin chị ấy.” Tô Duẫn Yên chững chạc đàng hoàng: “Chắc chắn sẽ không vì dăm ba câu của người ngoài mà nghi ngờ chị gái. Cô đến trước mặt ta nói những lời này châm ngòi, ta sẽ nói lại nguyên văn cho chị gái và anh rể biết, cũng sẽ thông báo cho Lâm phu nhân!”

Sắc mặt Lâm Dục lập tức trắng bệch, thân thể lung lay sắp đổ: “Nếu để mẫu thân biết em tìm chị nói những lời này, sau này bà ấy sẽ không cho em ra ngoài nữa. Chị Lý ơi, em thật lòng với chị, sao chị có thể làm vậy với em?”

Tô Duẫn Yên đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: “Cô khích bác tình cảm chị em của bọn ta, ta làm như thế đã là nhẹ nhàng bỏ qua rồi.”

Nàng còn chưa đi ra ngoài, người sau lưng đã quỳ phịch xuống, quỳ rất dứt khoát, nghe thấy tiếng đã cảm thấy đau.

Lâm Dục quỳ trên mặt đất, nước mắt rưng rưng: “Chị ơi, em xin chị, đừng nói cho mẫu thân của em và Thế tử Bắc Hầu biết. Lời em nói đều là thật, nếu như gian dối một chữ, em sẽ bị sét đánh, chết không yên lành!”

“Lý Thu Nguyệt là người ích kỷ độc ác nhất, chị hãy tin em một lần đi!”

Tô Duẫn Yên không quay đầu lại: “Cô nói cho ta biết nguồn tin của những việc này, ta sẽ tin cô! Đồng thời, ta cũng đồng ý với cô, không nói cho người khác biết về lời hôm nay cô nói.”

Nghe vậy, tiếng khóc của Lâm Dục dừng lại,

Nghe vậy, nước mắt treo trên chóp mũi một cách buồn cười, nàng ta cắn môi: “Em nói chị cũng không tin.”

Tô Duẫn Yên nhướn mày: “Cô cũng chưa nói, sao biết ta không tin?”