Cuộc Đời Của Em Gái Bia Đỡ Đạn

Chương 8: Em gái không làm kế thất (8)



*Lưu ý: Đọc được ở đâu rồi thì giữ trong lòng nha, không nhận góp ý xưng hô, cmt tui lóc à.

- --

Lâm Dục cắn môi không nói.

Tô Duẫn Yên kiên nhẫn chờ đợi, thấy nàng ta vẫn quỳ thì nói: “Cô đứng lên đi, để người ta nhìn thấy còn tưởng là ta bắt nạt cô đấy.”

Lâm Dục chậm rãi đứng dậy ngồi lên ghế.

Hồi lâu sau, nàng ta nói: “Em mơ thấy.”

Tô Duẫn Yên xoay người rời đi: “Lãng phí thời gian của ta.”

Lâm Dục đuổi theo tới cửa, vội vàng nói: “Chị Lý, chị tin em, phu nhân Thế tử Bắc Hầu ích kỷ tàn nhẫn, chị phải đề phòng nàng ấy nhiều hơn.”

Thật ra mục đích của Lâm Dục rất đơn giản, dù sao thì không đưa Huyết Hầu cho Lý Thu Nguyệt dùng là được.

Quay về tầng ba, Cố Tu Cẩn vẫn còn ở đó: “Ta đưa nàng về nhé?”

Tô Duẫn Yên không từ chối, lại nhìn thấy lúc ra hắn ra ngoài, tùy tùng đưa một hộp cơm qua, đột nhiên tò mò: “Đây là gì vậy?”

Cố Tu Cẩn mang theo hộp cơm, giống như trong tay hắn không phải đang cầm chiếc hộp cơm không hợp với thân phận của hắn, mà là chiếc quạt xếp các công tử thế gia nên cầm: “Một ít bánh ngọt, mang về cho phu nhân Nam Hầu.”

Cầm lấy bánh ngọt mà con rể đưa, Lục thị rất vui, cha Lý ở bên cạnh nhìn thấy mà bất mãn: “Nhìn bà mừng rỡ kìa, không phải chỉ là chút bánh ngọt thôi sao, ta mua cho bà còn ít à? Ta còn tìm đầu bếp cho bà nữa đó.”

Lục thị lườm ông một cái: “Cái đó có thể giống được sao?”

Cha Lý khẽ hừ: “Lúc trước không phải Cầu Quý cũng chu đáo như vậy hả, sau đó thì sao?”

Nghe lời này Lục thị lại không vui: “Cầu Quý là Cầu Quý, Cố Tu Cẩn là Cố Tu Cẩn, đây là hai người khác nhau. Có gì thì nói đó, mặc dù Cầu Quý làm những việc này là không đúng nhưng cũng là vì Thu Nguyệt, đồng thời người sai ban đầu vốn dĩ chính là Thu Nguyệt. Để em gái làm kế thất, là chủ ý ngu ngốc gì vậy? Nếu như nó không chủ động nhắc đến thì với tâm ý mà Cầu Quý dành cho nó, sao lại nghĩ đến chọn kế thất chứ?”

“Lời đồn mấy ngày trước mặc dù do phu thê bọn nó truyền ra, nhưng rốt cuộc là chủ ý của ai thì chưa biết được.”

Ý là không nhất định là chủ ý của Cầu Quý, có lẽ là cách do Lý Thu Nguyệt nghĩ ra.

Nghe vậy, cả người cha Lý trở nên chán nản: “Bà nói xem sao Thu Nguyệt lại biến thành như vậy chứ?”

Lục thị đã sớm thu lại ý cười, miếng bánh ngọt thơm ngon trong tay cũng đã nhạt như nước ốc, bà dứt khoát đặt xuống, lắc đầu nói: “Đại khái là thật sự bệnh đến hồ đồ rồi.”

Dưới cái nhìn của Tô Duẫn Yên, thật ra suy nghĩ của Lý Thu Nguyệt rất đơn giản, có thể sống được thì ai lại muốn chết chứ?

Về phần để Lý Thu Ngữ làm kế thất thì là lòng riêng của Lý Thu Nguyệt, đại khái là nàng ta không muốn để người phụ nữ khác đến gần Cầu Quý, cho nên là để em gái chiếm vị trí này, tiện thể còn có thể chăm sóc con cái.

Thay vì người khác thì chi bằng chọn em gái của mình.

Lại mấy ngày trôi qua, nha hoàn bên cạnh Lý Thu Nguyệt quay về bẩm báo, chủ tử bệnh nặng, cần phu nhân An Nam Hầu và cô hai đi một chuyến.

Trước khi đi, Lục thị còn cố ý tìm Tô Duẫn Yên: “Nếu như con không muốn đi thì cũng không cần miễn cưỡng! Nó không xem con là em gái, mẹ cũng không ép các con yêu thương nhau.”

“Đi chứ!” Nhìn Lý Thu Nguyệt bệnh nặng gian nan giãy giụa, sao có thể không đi được?



Trong viện của Thế tử phủ An Bắc Hầu, khuôn mặt Lý Thu Nguyệt tràn đầy tái nhợt, hốc mắt rất lớn, trong ánh sáng phú quý của căn phòng, cả người nàng ta càng có vẻ ảm đạm, giống như một bức tranh phai màu. Nàng ta vô lực dựa vào chiếc giường trước cửa sổ, nhìn thấy mẫu thân và em gái đi vào thì cười yếu ớt: “Mẹ, con không dậy nổi nên không hành lễ nữa.”

Nhìn thấy con gái như vậy, cho dù biết tâm tư nàng ta tàn nhẫn, trong lòng Lục thị cũng không ngăn được sự khó chịu, bà không nhịn được hỏi: “Con có đau không?”

Lý Thu Nguyệt nhìn mẫu thân, nụ cười rất nhẹ nhàng, giống như ngay sau đó sẽ bay đi theo gió: “Đau ạ, nhưng con càng muốn sống để cảm nhận nỗi đau này. Mẹ ơi, con không nỡ chết.”

Trong lòng Lục thị đau hơn, vành mắt đỏ lên: “Đều là số mệnh cả. Con không muốn chết, nhưng con không nên tính kế em gái con.”

Lý Thu Nguyệt nhìn về phía Tô Duẫn Yên đứng ở cửa không nói một lời: “Em gái, em có trách chị không?”

Tô Duẫn Yên nhướn mày: “Ta nói trách thì lại là ta hẹp hòi. Ta chỉ hỏi chị, nếu như trước khi chị thành thân ta rót cho chị bát thuốc tuyệt tự, khiến chị không thể sinh ra Bân Nhi và Nhu Nhi, anh rể vì con nối dõi mà nạp thiếp, bảo chị nuôi con thứ... Chị có trách ta không?”

Bầu không khí trong phòng ngưng đọng, Lý Thu Nguyệt dựa vào trên giường, giải thích: “Tình cảnh của chúng ta khác nhau, em thật lòng đối đãi với Bân Nhi và Nhu Nhi, sau này bọn nó sẽ hiếu kính với em như mẹ ruột.”

Đến lúc này, nàng ta vẫn không cảm thấy mình có lỗi!

Người nói không thông thì không cần phải tốn nhiều miệng lưỡi.

Lục thị cũng im lặng.

Thật lâu sau, Lý Thu Nguyệt tiếp tục nói: “Hơn nữa, không phải em cũng không uống thuốc đó sao?”

Tô Duẫn Yên tức giận nói: “Không uống là vì ta cẩn thận, chứ không phải là công lao của chị!”

“Chị bồi thường cho em rồi mà.” Lý Thu Nguyệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Phu nhân An Tây Hầu, dựa vào thanh danh và tài hoa của em thì hoàn toàn không đủ tư cách, nếu không có chị, em cho rằng An Tây Hầu sẽ cầu hôn em sao?”

Tô Duẫn Yên không tin: “Chị xúi giục được An Tây Hầu à?”

“An Tây Hầu dẫn dắt ba trăm ngàn quân, đương nhiên là chị không xúi giục được.” Lý Thu Nguyệt lần nữa cười khẽ, có chút đắc ý: “Chị bảo Vinh Phi ở trong cung cầu Hoàng thượng ban cho An Tây Hầu một mối hôn sự, hắn không muốn cưới cô gái đó, đúng lúc em tự đưa đến trước mặt hắn, em nói xem hắn sẽ chọn ai?”

Sắc mặt Lục thị không tốt lắm.

Tô Duẫn Yên cũng hơi bất ngờ, vừa nghĩ lại thì cảm thấy cũng bình thường, Lý Thu Ngữ và Cố Tu Cẩn chỉ gặp nhau vài lần, cũng không nói chuyện được mấy câu, đột nhiên cầu hôn, nếu như nói trong này không có chuyện gì thì nàng không tin, chỉ là không biết cô gái được ban hôn tệ đến mức nào mới khiến An Tây Hầu chọn nàng: “Nói như vậy thì ta còn phải cảm ơn chị nhỉ!”

Lý Thu Nguyệt dựa vào giường, động đậy cơ thể: “Chị em nhà mình, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm. Hơn nữa, chị cũng có chỗ cầu em, chị muốn Huyết Hầu đó.”

“Chậc chậc...” Tô Duẫn Yên lắc đầu: “Ta chưa từng thấy ai trên đời này mặt dày hơn chị, Sao chị biết được ta sẽ bằng lòng làm Hầu phu nhân chứ? Lỡ như ta có người trong lòng không đồng ý hôn sự này thì thanh danh sẽ bị hủy! Chị khiến ta không thể không gả, may mà người có Huyết Hầu là An Tây Hầu, nếu là một tên công tử bột, chị còn không biết xấu hổ mà bảo ta cảm ơn chị à? Mặt mũi ở đâu ra vậy? Chỉ dựa vào việc chị sắp chết à?”

Nghe thấy chữ chết, Lý Thu Nguyệt thu lại nụ cười, hơi thở cả người trở nên u ám, nàng ta chợt vung tay lên, hất hết toàn bộ dụng cụ uống trà bên cạnh xuống đất, hô lớn: “Ta không muốn chết!”

Tô Duẫn Yên khom lưng nhặt mảnh vỡ trên mặt đất, tránh những thứ còn lại, chậm rãi đi đến trước mặt nàng ta, đặt mảnh vỡ lên mặt nàng ta.

Cảm giác lạnh băng truyền đến, khiến cho Lý Thu Nguyệt sốt sắng ngước mắt: “Mày làm gì vậy?”

Ánh mắt Tô Duẫn Yên lạnh bằng: “Chỉ dựa vào những việc chị làm với ta, ta rạch một cái là tính toán xong...” Nàng nói, tay hơi động đậy một cái.

“Đừng!” Lý Thu Nguyệt kêu to, nhìn về phía Lục thị đang ngơ ngẩn bên cạnh: “Mẹ, mẹ mau kéo em gái lại đi.”

Lục thị bị hành động của con gái nhỏ làm hoảng sợ, nghe vậy thì lấy lại tinh thần, vội vàng nhào tới bắt lấy cánh tay Tô Duẫn Yên, lại vì nhào hơi gấp, đè vào tay Tô Duẫn Yên, mảnh rỡ rạch rách da thịt mịn màng, máu đỏ tươi chảy ra.

Cảm thấy trên mặt mát lạnh lại đau, sắc mặt Lý Thu Nguyệt thay đổi, đưa tay sờ một cái rồi xem, trên tay tràn đầy máu đỏ, nàng ta lớn tiếng kêu: “Mời đại phu!”

Trong ngoài phòng hỗn loạn.



Đại phu đến rồi đi, khuôn mặt của Lý Thu Nguyệt đã được băng bó lại. Bởi vì bị thương lại kinh hãi, sắc mặt nàng ta càng khó coi, cả người cũng càng thêm suy yếu.

“Việc này không trách em gái con, nó chỉ muốn hù dọa con thôi.” Lục thị hơi tự trách: “Nếu không phải tại mẹ, con cũng sẽ không bị thương.”

Lý Thu Nguyệt không trả lời, nhưng trông vẫn có chút oán giận.

Tô Duẫn Yên lại nói: “Đã nói không phải cố ý rồi mà. Đại phu cũng nói sẽ không để lại sẹo, chị sầm mặt cho ai xem chứ?”

Không tạo thành tổn hại không được xem là sai, lời thế này Lý Thu Nguyệt thích nói nhất, bây giờ trả lại lời này cho nàng ta, xem xem nàng ta có giận không.

Lý Thu Nguyệt bỗng nhiên trợn mắt: “Lỡ để lại sẹo thì sao?”

“Đúng vậy,“ Tô Duẫn Yên tán thành: “Bản thân mình không bị tổn thương nên đâu có biết đau. Lỡ như hai đứa nhỏ không hiếu thuận với ta thì sao? Lỡ như anh rể có người yêu khác thì sao? Ta nên đi đâu về đâu?”

Lý Thu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi: “Anh rể của mày không thể nào có người yêu khác được!”

Đúng lúc này, rèm cửa được vén lên, một nha hoàn mang theo điểm tâm đi vào, nôn nóng vội vàng nói: “Phu nhân, nô tỳ nhìn thấy Thế tử và một cô gái đi chơi...”

Nha hoàn nhìn thấy mẹ con Lục thị thì dừng nói.

Nhưng đã nghe được điều nên nghe rồi.

Tô Duẫn Yên nhướn mày: “Đấy, chị còn sống mà đã cùng nhau đi chơi rồi, nếu không còn, có người khác không phải là điều bình thường à?”

Sắc mặt Lý Thu Nguyệt xanh xao, móng tay bấm mạnh vào trong thịt cũng không cảm thấy gì, trách mắng: “Nói cho rõ! Cô gái đó là ai?”

Người bên cạnh nàng ta thì nàng ta biết tính, nếu không phải hai người thật sự gần gũi thì không thể nào nóng nảy như vậy được.

Càng nóng nảy thì càng chứng tỏ, Cầu Quý và người phụ nữ đó đã thân mật tới mức độ nhất định.

Cơ thể nha hoàn run lên, quỳ phịch xuống: “Nô tỳ nghe ngóng rồi, là... là cô năm Lâm.”

Lý Thu Nguyệt nhíu mày: “Lâm gia chỉ có cô tư, lấy đâu ra cô năm?”

Tô Duẫn Yên cướp lời đáp: “Việc này ta biết, cô năm là con gái ngoại thất vừa được đón về.”

Khiến cho Lý Thu Nguyệt trừng mắt nhìn nàng.

Nha hoàn vội vàng gật đầu: “Phải, vừa được đón về vào tháng trước.”

Cầu Quý đi chơi với phụ nữ, cho dù đột nhiên nghe được tin tức này thì Lý Thu Nguyệt cũng sẽ không tức giận như thế, dù sao thì tình cảm nhiều năm của hai người vẫn còn đó, chút tín nhiệm này vẫn phải có. Nàng ta tức giận là vì nha hoàn bẩm báo không đúng lúc, lại bị em gái châm ngòi một câu.

Nàng ta đè nén sự bực bội trong lòng, hỏi: “Có biết bọn họ vì sao lại đi cùng nhau không?”

“Nô tỳ không biết.” Nha hoàn cúi đầu: “Nô tỳ nhìn thấy lúc ra ngoài Thế tử rất che chở cho cô năm Lâm, sau khi biết được thân phận của nàng ta thì vội vàng quay về bẩm báo.”

Lý Thu Nguyệt truy hỏi: “Che chở?”

Nha hoàn hận không thể chôn đầu xuống đất: “Hình như cô năm Lâm bị thương, Thế tử đỡ nàng ta...”

Nghĩ đến cảnh tượng đó, lại ở trước mặt mọi người, còn không biết người ngoài sẽ đồn như thế nào, Lý Thu Nguyệt đập tay lên bàn, tức giận: “Cần hắn tự mình đỡ à, không có người hầu hạ sao?”