Tôi không nhớ từ khi nào mà tôi đã không cảm thấy gia đình này còn quan trọng hay không. Có lẽ đã qua lâu rồi, kể từ khi tôi bắt đầu tự hỏi về giá trị và ý nghĩa thực sự về việc có một gia đình xung quanh. Mỗi người trong gia đình đều có vai trò ý nghĩa riêng, nhưng đôi khi, vấn đề về sự cần thiết của gia đình lại trở nên mơ hồ trong tâm trí. Liệu chúng ta cần nhau chỉ vì mối quan hệ huyết thống hay còn vì điều gì khác? Đó là câu hỏi mà tôi luôn đặt ra cho bản thân mình, đôi khi, câu trả lời không dễ dàng như tôi nghĩ.
Mối quan hệ giữa cha và tôi đã trở nên nguội lạnh kể từ khi hắn- Tuyên Quân bước vào ngôi nhà của chúng tôi. Đáng chú ý là ông ấy tự nhận hắn là em trai của tôi, một người em mà tôi không mong muốn và không cần đến.
Trong ngày mẹ ra đi, cũng là lúc tôi cảm thấy như mất đi một phần của hạnh phúc gia đình. Dù sức khỏe của mẹ có yếu ớt, nhưng bản thân vẫn cố gắng dành thời gian và tâm trí để khuyên bảo, lo lắng cho tôi. Trong khi đó, Hải Phong - người đã từng là điểm tựa vững chắc trong cuộc sống của mẹ tôi, giờ đang ở đâu? Câu hỏi này luôn trong tâm trí suốt bao nhiêu năm trời, khiến tôi cảm thấy mỗi lần nhắc đến rất cô đơn và không kiềm được cảm xúc mà rơi lệ.
Kết quả thì, suốt thời gian qua, ông đã phản bội tình yêu của mẹ dành cho ông ấy cả một đời người. Ngôi nhà hạnh phúc mà nhiều người mong ước không ngờ chỉ là một cái vỏ bọc do người cha giàu có xây nên. Tôi đã sống trong cái vỏ bọc đó suốt nhiều năm, như một cỗ máy hoạt động mà không ý thức.
Khi nhìn vào ánh mắt của Tuyên Quân, vừa tức giận nhưng cũng đầy ấm áp khác thường, tôi không thể kiềm chế nước mắt. Cảm xúc ấm ức và tiêu cực trong lòng tôi suốt nhiều năm bỗng trỗi dậy. Tôi cảm thấy như thấy được một chút dịu dàng duy nhất trong căn nhà này, như hình bóng của người mẹ hiền hậu từng hiện diện trước mặt tôi.
Tôi giống như một đứa trẻ khóc nấc lên. Tuyên Quân bất ngờ giật mình, hoảng sợ. Anh run rẩy, nhanh chóng cúi xuống xin lỗi tôi. Dù Tuyên Quân đã thể hiện sự ân hận, nhưng khuôn mặt lo lắng ấy vẫn không tan đi, khiến tôi bỗng chốc cảm thấy nghẹn ngào trong lòng.
"Em làm anh đau sao?, em xin lỗi, em xin lỗi..."
Vĩ Văn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, cố gắng đưa bản thân trở lại trạng thái bình tĩnh. Cậu lên tiếng: "Ra ngoài được chưa?"
"Được, em xin lỗi.. ", Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cậu, Tuyên Quân không thể không bị đóng băng tại chỗ, trái tim anh như ngừng đập, suy nghĩ của anh bị gián đoạn. Trước đây, dù có tức giận và thậm chí đánh đập anh, nhưng cậu chưa bao giờ sử dụng ánh mắt lạnh lùng đến mức khó diễn tả như vậy với anh. Tuyên Quân không muốn vì chuyện này làm ảnh hưởng và phức tạp thêm, anh im lặng, đứng dậy và rời đi.
Trải qua những ngày tiếp theo, Tuyên Quân và Vĩ Văn đã ít khi gặp nhau ở nhà, ngay cả trên trường học cũng vậy. Vĩ Văn thường giả vờ ngủ trong khi Tuyên Quân cố gắng tập trung vào việc học. Dù hai người ngồi cùng bàn, họ như hai người xa lạ, tạo ra một khoảng cách mặc dù cả hai gần nhau. Tuyên Quân liếc sang nhìn Vĩ Văn đang ngủ, sau đó nhanh chóng đứng dậy kéo màn cửa sổ lại, không để ánh nắng mặt trời làm phiền giấc ngủ của người mình yêu.
"Này!"
Nhìn qua một cái, Tuấn Kiệt nhanh chóng quay đầu sang hướng khác, không muốn để ánh nhìn của mình va vào người kia. Hành động này của Tuấn Kiệt thể hiện sự tránh né, không muốn tạo ra bất kỳ sự giao tiếp và bất kỳ mối quan hệ với người đó. "Cái gì nữa đây?"
"Lùn tịt lại đi tham gia đội bóng rổ?", Minh Nhật đặt ánh mắt lên cao, sau đó nhìn xuống dưới để tổng kết và đánh giá về Tuấn Kiệt. Minh Nhật cân nhắc kỹ lưỡng mọi chi tiết từ hành vi đến cử chỉ của Tuấn Kiệt để có cái nhìn tổng quan chính xác về cậu.
Khi Tuấn Kiệt bị kích động đến mức không thể kiềm chế được cảm xúc, cậu nổi giận muốn đánh vào khuôn mặt của Minh Lâm. May mắn là cậu đã kịp thời ngừng lại khi nhận ra ánh nhìn của mọi người đều hướng về phía mình và Minh Lâm. Trong tình huống căng thẳng đó, Tuấn Kiệt chỉ có thể thốt lên một câu để giải tỏa sự tức giận trong lòng mình: "Khùng à? tao đéo còn ở trong đội đóo Biến nhanh!"
Tuấn Kiệt đẩy Minh Lâm sang một bên và vội vã rời đi mà không nhìn lại. Minh Nhật cười nhẹ, không chấp nhận để con mồi dễ thương kia chạy thoát. Anh nhanh chóng chạy về phía trước, ngăn đường của Tuấn Kiệt thêm một lần nữa. Minh Lâm không muốn để Tuấn Kiệt thoát khỏi tầm kiểm soát dễ dàng như vậy."Mày có bị điên không hả?"
Nhìn vào biểu cảm nổi giận của Tuấn Kiệt, Minh Lâm cảm thấy vui sướng không thể diễn tả bằng lời, chưa từng có lần nào anh thấy việc trêu chọc ai đó lại khiến anh quan tâm và thích thú nhiều như vậy. Minh Lâm rất hài lòng với kết quả này và cảm thấy tự hào về khả năng chọc ghẹo của mình.
Học sinh đi ngang, nhiều chuyện xì xầm to nhỏ. Không vì những người xung quanh ở đây, Tuấn Kiệt đã ra tay từ nãy đến giờ với tên Minh Lâm này rồi. Tuấn Kiệt chuyển sang nhìn bằng cách chăm chú vào Minh Lâm, ánh mắt của cậu trở nên như một viên đạn, khiến Minh Lâm cảm thấy như bị xuyên thẳng qua.
Chỉ khi Minh Đức xuất hiện từ trong lớp, ôm lấy từ sau lưng Minh Lâm, thì không khí căng thẳng mới được giải tỏa." Đi ăn thôii, còn đứng đây làm gì?"
Khi Minh Đức nhận thấy em trai không đáp lại lời nào, anh bắt đầu quan sát xung quanh. Ánh mắt của anh dừng lại tại Tuấn Kiệt, người đứng đó một cách tự tin và không hề thoải mái. Minh Đức không thể kìm nén niềm vui khi thấy Tuấn Kiệt ở đó. Ánh mắt của anh trở nên ngạc nhiên trước cảnh tượng này. "Ủa em, sao lại ở đây?"
"Anh đi hỏi thằng em não phẳng của anh đấy, chặn đường không cho tôi đi."
Minh Đức quay qua nhìn em trai mình, nở nụ cười gượng gạo. Hình như anh đã đoán được chuyện gì đó giữa hai người. "Đừng nói..lại nữa nữa nha?"
"Không nha, em định rủ đàn em đi ăn cơm trưa thôi." Minh Lâm xua xua tay nhìn anh trai mình, tỏ vẻ uất ức không phải như anh trai nghĩ, còn thiếu mỗi nũng nịu nữa thôi đã lấy được lòng Minh Đức ngay tức khắc.
"Ăn cái đầu nhà mày, tao đéo thèm ăn cơm chung với loại người như mày!!!, Nói xong Tuấn Kiệt không đợi tên khốn Minh Lâm lên tiếng cậu bỏ đi ngay lập tức.
Minh Lâm cười cười thành tiếng, không hổ danh Minh Lâm đã chọc giận được một bé thỏ dễ thương.
Minh Đức thở dài bất lực với thằng em trai của mình, Minh Đức không nương tay, đánh mạnh vào đầu Minh Lâm. "Lại nữa, sao mày cứ chọc con nhà người ta hoài vậy?"
"Anh không thấy đáng yêu sao? bộ dạng hung dữ đó ế tới già.", Minh Lâm ôm đầu. giải thích.
Quốc Huy bước ra từ khỏi lớp. Thấy hai anh em nhà họ lại đụng tay đung chân, anh cũng không thèm can ngăn "Hai bây làm gì đứng đây chi vậy? Đi ăn thôi."